Chương 7 - Cuộc Chiến Trong Bụng Mẹ

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Bà nội cũng có mặt hôm đó. Nhìn Tô Dự Vi hoảng loạn, lớp trang điểm loang vì mồ hôi, rồi lại nhìn tôi bình tĩnh đứng bên cạnh, bà khẽ lắc đầu.

Lần thứ ba, một khách hàng lớn bất ngờ ghé công ty, trong khi quản lý phụ trách tiếp đón lại đang kẹt đường.

Tiếp tân quýnh quáng xoay vòng.

Tô Dự Vi thấy cơ hội trời cho, lập tức chỉnh lại áo váy, hít sâu một hơi.

【Cơ hội hiếm có! Chỉ cần ta tiếp khách thành công, nhất định có thể nổi bật!】

Cô ta bước giày cao gót, giữ tư thế lễ nghi hoàn mỹ, hồ hởi bước lên, rồi bắt đầu thao thao bất tuyệt giới thiệu công ty và ưu thế sản phẩm, tốc độ nhanh như súng liên thanh, hận không thể dồn hết thông tin cho đối phương một lần.

Khách hàng mấy lần muốn chen vào hỏi cụ thể, đều bị làn đạn dày đặc ấy chặn lại, lông mày ngày càng nhíu chặt.

Đúng lúc đó, tôi vừa đi lấy bưu kiện về, bị chị tiếp tân kéo lại: “Dự Ca, em vào phòng họp rót cho khách một ly nước, ngồi cùng cho đỡ lạnh nhạt, quản lý còn mười phút mới tới!”

Tôi gật đầu, bưng một cốc nước ấm bước vào.

Vừa lúc nghe khách hàng gắng sức cắt ngang, giọng đã tỏ vẻ khó chịu: “Cô Tô, những điều cô nói đều tốt, nhưng tôi quan tâm hơn là…”

Tô Dự Vi không hiểu ý, còn định tiếp tục đọc thuộc: “Ngài Vương, ưu thế sản phẩm của chúng tôi còn thể hiện ở…”

Tôi bước tới, nhẹ nhàng đặt cốc nước trước mặt khách, dịu dàng tiếp lời: “Ngài Vương muốn biết dữ liệu về độ ổn định trong ứng dụng thực tế của sản phẩm này phải không ạ?

Hôm qua tôi vừa tóm tắt lại báo cáo kiểm nghiệm trong phòng thí nghiệm, nếu ngài cần, tôi có thể mang đến ngay.”

Ánh mắt khách sáng lên, lập tức quay sang tôi: “Đúng rồi, cô bé hiểu vấn đề đấy, mau mang tới cho tôi xem!”

Tô Dự Vi chết lặng tại chỗ, nụ cười trên mặt vỡ vụn.

【Lại là nó! Vì sao lần nào cũng là nó? Ta chuẩn bị lâu như vậy, còn nó chỉ đi lấy cái bưu kiện,tại làm sao chứ?!】

Tôi mang tài liệu đến, khách hàng xem vô cùng hài lòng, gật đầu liên tục.

Đúng lúc này, quản lý cũng đến nơi, thuận lợi tiếp nhận phần đàm phán.

Sau đó, khách hàng còn đặc biệt khen với bà nội:

“Chủ tịch Tô, trong đám cháu bà có cô bé rất lanh lợi, điềm tĩnh, lại nói trúng vấn đề.”

Bà nội mỉm cười gật đầu, ánh mắt nhìn tôi chan chứa niềm vui.

Còn Tô Dự Vi, vì quá tham thể hiện và căng thẳng, suýt làm hỏng buổi tiếp khách, sau khi về nhà lại bị Lý Uyển Thanh mắng cho một trận te tua.

9.

Cô ta nhìn tôi gần như “nằm không cũng thắng” mà nhận được lời khen, trong lòng ghen ghét và oán hận đã dâng tới đỉnh điểm, ánh mắt u ám đến đáng sợ. Tôi biết, cô ta tuyệt đối sẽ không chịu dừng lại.

Hội nghị công bố dự án quan trọng nhất trong năm của tập đoàn.

Đôi mắt Tô Dự Vi đầy tơ máu, rõ ràng lại thức trắng cả đêm.

Chiếc cốc cà phê trong tay khẽ run, không phải vì mệt, mà là thứ quyết tuyệt kiểu “cá chết lưới rách”.

【Cơ hội cuối cùng… Lần này nhất định phải khiến Tô Dự Ca mất mặt trước toàn thể lãnh đạo. Chỉ cần nó mắc lỗi trên sân khấu, bà nội sẽ hoàn toàn bỏ rơi nó.】

Trong tiếng lòng của cô ta là sự căng thẳng và sắc nhọn, 【thuốc này… chỉ cần một chút thôi, đủ khiến nó đau quặn bụng, không nói nổi một câu…】

Tôi nhìn trạng thái gần như phát cuồng của cô ta, trong lòng bỗng dâng lên một cảm xúc khó diễn tả.

Giống như đang nhìn thấy chính mình ở kiếp trước.

Cô ta bưng hai cốc cà phê đi tới, cố tình đặt một cốc trước mặt tôi.

“Dự Ca, uống tỉnh táo chút đi, lát nữa buổi công bố còn phải dựa vào chúng ta.”

Tôi không chạm vào cốc cà phê kia, mà ngẩng đầu, khẽ hỏi:

“Tô Dự Vi, cậu có mệt không?”

Cô ta sững lại, nụ cười giả trên mặt đông cứng, như thể nghe không hiểu câu hỏi.

【Cô ta nói gì? Mệt? Hỏi ta có mệt không? Đây là kiểu châm chọc mới à?】

Tôi tiếp tục nhìn cô ta: “Mỗi ngày cô đều đến công ty sớm một hai tiếng, nửa đêm mới rời đi, ép mình quay cuồng như con quay không dừng lại… Cô… thật sự không mệt sao?”

Tô Dự Vi cứng đờ cả người.

Mệt?

Mệt sao?

Sao có thể không mệt?

Từ khi có trí nhớ, cuộc đời cô ta đã bị “nỗ lực”, “so đấu”, “nghiền ép” lấp kín.

Cô ta đã quên mất lần cuối cùng được ngủ đến khi tự tỉnh là khi nào, đã quên mất niềm vui chơi đùa là gì, đã quên ngoài “chiến thắng” ra, cuộc sống còn có ý nghĩa nào khác.

Chưa từng có ai hỏi cô ta một câu: “Con có mệt không?”

Mẹ cô ta chưa từng hỏi, chỉ hỏi: “Hôm nay có thắng không?”

Cô ta càng chưa bao giờ tự hỏi mình, thậm chí không dám nghĩ đến chữ “mệt”.

Một giọt nước mắt bất ngờ, không kiềm nổi, lăn dài từ khóe mắt.

Rồi giọt thứ hai, giọt thứ ba…

“…Mệt?”

Cô ta nghẹn ngào, như thể vừa hỏi chính mình, vừa trả lời tôi.

“Sao có thể mệt? Mẹ nói nếu không hơn được cô, tôi sẽ không có giá trị tồn tại Tôi đã nỗ lực đến vậy! Tại sao lại không thể thắng cô một lần nào?!”

Nhìn cô ta sụp đổ, tôi im lặng một lúc, rồi đưa ra quyết định.

“Bởi vì tôi đã chết một lần rồi.” – Tôi nhẹ nhàng nói.

Tô Dự Vi ngẩng phắt lên, đôi mắt nhòe lệ nhìn tôi, gương mặt tràn đầy không tin nổi.

“Kiếp trước, tôi tin lời mẹ tôi. Vì một hơi gắng gượng, vì muốn vượt qua cô, tôi cũng liều mạng mà cày cuốc.”

Giọng tôi rất bình thản.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)