Chương 7 - Cuộc Chiến Tiền Sinh Hoạt

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Trên bảng hot search, từ khóa #Chị gái hút máu Lâm Vi bay thẳng lên top, kèm theo chữ “NÓNG” đỏ rực.

Bài đăng về băng vệ sinh ba tệ một miếng của chị cũng từ mấy trăm bình luận khen chuyển thành mấy vạn bình luận chửi.

“Vào xem tiểu thư hút máu nè ~”

“Cái túi mua bằng tiền sinh hoạt của em gái có đeo thấy nhẹ người không?”

“Ba tệ một miếng? Chị gắn kim cương ở dưới đấy à? Em gái xài loại 30 tệ một bịch còn bị mắng?”

“Băng vệ sinh ngon không? Hút máu em gái có sướng không?”

“Chúc chị sau này không mua nổi băng vệ sinh!”

Còn chị tôi chắc đi vội quá, vẫn chưa thấy bài đăng đó.

Không sao, về đến nhà kiểu gì cũng có người đưa tận mắt cho mà xem.

Sau một giấc ngủ, tôi tỉnh dậy trong tiếng rung điên cuồng của điện thoại.

Vô số cuộc gọi nhỡ.

Ngoài số lạ, còn có số của bố mẹ, và… của Lâm Vi.

Hơn chục cuộc gọi nhỡ, đều từ chị ta.

Tôi thậm chí có thể tưởng tượng được lúc này chị đang gào rú như nào, mặt mũi méo mó ra sao.

Rồi một tin nhắn WeChat bật lên — từ Lâm Vi.

Không phải tin nhắn thoại nữa, mà là chữ. Mỗi chữ đều gào thét như muốn cào rách màn hình.

“Lâm Vãn! Mày là con tiện nhân! Tao sẽ giết mày! Con đ ranh, mày chờ đấy! Tao xem mày còn sống được bao lâu!”*

Tôi nhướn mày.

“Ồ, còn sức gào? Vậy chắc dân mạng vẫn chưa chửi đủ rồi.”

“Con đ ranh, mày chờ đấy! Đừng để tao tóm được mày, không thì mày chết chắc!”*

Cách một cái màn hình, tôi vẫn ngửi được mùi điên loạn và sợ hãi trong lời chị.

Nhưng… mới bắt đầu thôi mà, chị à.

Mới chỉ là vài bình luận thôi, mà đã chịu không nổi rồi sao?

Vậy tiếp theo, chị tính sống sao?

Tôi không trả lời nữa.

Nhưng tôi biết, chị sẽ không chịu để yên.

Vài phút sau, mẹ tôi gọi đến.

Giọng bà run rẩy, nghẹn ngào chưa từng có:

“Vãn Vãn… là bố mẹ có lỗi với con… không ngờ chị con lại độc ác như thế, mỗi tháng chỉ cho con 300 tệ… nó sao có thể làm vậy chứ… sao con không nói sớm với bố mẹ…”

Tôi cắt lời bà, giọng bình thản, xen chút đắng chát.

“Con từng nói rồi mà, mẹ…”

Chỉ là, hai người chưa từng tin con. Chưa bao giờ.

Con đã từng cố gắng tìm đến hai người.

Còn kết quả?

Hai người tin lời chị, rồi nghĩ con nói dối.

Mẹ tôi vừa khóc vừa nói:

“Là… là bố mẹ sai rồi… để con phải chịu khổ như vậy… không ngờ chị con lại ác độc thế… nó lừa bố mẹ quá giỏi…”

Giọng bố tôi cũng truyền đến, nghe già đi hẳn:

“Vãn Vãn, là bố mẹ không đúng… nghe theo chị con… con có thể tha thứ cho bố mẹ được không?”

Tha thứ sao? Có vẻ là không.

Dù tôi biết, qua bài đăng của Lâm Vi, chị ấy đã vòi bố mẹ không ít tiền.

Gần như toàn bộ tiền trong nhà đều đổ vào người chị.

Chị không chỉ hút máu tôi, mà còn hút máu cả bố mẹ.

Còn lý do bố mẹ không dám phản kháng — tôi cũng hiểu.

Vì hồi đó nhà nghèo, chị tôi không được học cấp ba, phải đi làm sớm.

Chị thường dùng lý do đó để kể khổ, để khóc lóc trong nhà.

Tôi biết bố mẹ cực, cũng biết họ áy náy với chị.

Nhưng tôi thì sao? Tôi sai ở đâu?

Suy cho cùng, cũng chỉ là vì sự thờ ơ của bố mẹ nên mới có ngày hôm nay.

Tôi im lặng một lúc lâu, không trả lời.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)