Chương 3 - Cuộc Chiến Tiền Sinh Hoạt
Tôi định hỏi chị chuyện hai nghìn tiền sinh hoạt.
Nhưng rồi lại thôi.
Tôi sợ, nếu hỏi, 220 tệ còn lại cũng sẽ bị lấy nốt.
Dù gì… hồi cấp ba, tôi bỏ 30 tệ mua băng vệ sinh, cũng bị chị phạt trừ mất 100.
Tôi không dám liều.
Thật sự không dám.
3
Những ngày tiếp theo, tôi sống như một cái bóng.
Ở căn tin, tôi chỉ dám đến quầy rẻ nhất, gọi một suất rau luộc.
Một phần rau luộc và cơm là 4 tệ.
Tôi ăn một nửa vào buổi trưa, để dành nửa còn lại cho bữa tối.
Bạn cùng phòng rủ đi ăn ngoài, tôi nói đang giảm cân.
Các bạn chia nhau trà sữa, bánh kẹo, tôi chỉ giả vờ đọc sách, nuốt nước bọt, bụng thì như có lửa đốt.
Đêm đến, đói không ngủ nổi, tôi dậy uống nước lạnh cho đầy bụng.
Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, tôi đã gầy trơ xương, mặt mũi không còn dáng dấp gì nữa.
Tôi từng thử như lời chị nói, đạp xe tới chợ nông sản để nhặt rau.
Cái gọi là “có xe” mà chị nói, chính là chiếc xe đạp cũ tôi mua 260 tệ.
Tôi mua nó vì trường quá rộng, đi bộ đến lớp mất tận nửa tiếng,
mà sáng nào cũng phải chạy thể dục lúc 6 giờ, xong còn phải ăn sáng rồi kịp giờ lên lớp – nhiều lần tôi bị trễ.
May mà thầy cô không tính.
Có xe rồi, tôi mới đỡ lo.
Nhưng chiếc xe đạp ấy rất khó đi, từ chỗ tôi đến chợ mười cây số, phải đạp mất một tiếng.
Lúc tôi đến nơi, rau ngon đã bị nhặt hết, chỉ còn lại mấy cọng thối nát.
Mất hai ba tiếng đi-về, nhưng cũng chỉ nhặt được vài món,
mà còn tốn cả buổi tối.
Sau vài lần, tôi đành từ bỏ.
Tôi cũng từng định xin làm thêm ở căn tin, nhưng lịch học dày đặc, không có thời gian.
Tối hôm đó, tôi thực sự không chịu nổi nữa.
Tôi lôi cái nồi điện mini ra, nấu một nồi mì nước trắng — không dầu, không muối — cố nuốt xuống.
Họng đau rát, nước mắt rơi vào bát mì, mặn chát.
Vừa ăn được vài miếng, bụng tôi đã co rút dữ dội, rồi lộn lên cuồn cuộn, tất cả nôn ra hết.
Đến dịch mật cũng trào ra, tôi mới dừng lại.
Họng đau rát như lửa đốt, nhưng tôi không còn tâm trí quan tâm nữa, chỉ thấy tuyệt vọng.
Cái dạ dày chết tiệt này, sao không chịu hợp tác một lần.
Nước mắt tí tách rơi xuống sàn.
Nhưng chưa kịp buồn thêm, bụng dưới tôi lại đau quặn — cơn đau quen thuộc.
Phải rồi, băng vệ sinh sắp hết rồi.
Tôi lồm cồm bò dậy, lấy ra miếng cuối cùng trong ngăn kéo.
Là băng vệ sinh mua online, loại rẻ tiền đóng bịch, ba hào một miếng, không bao bì gì, thô ráp như giấy nhám.
Tôi mở Xiaohongshu, nghe người ta bảo ở đó có thương hiệu tặng băng vệ sinh miễn phí.
Tôi nhập từ khóa “băng vệ sinh” vào ô tìm kiếm.
Dòng đầu tiên hiện ra… là chị tôi – Lâm Vi.
Bởi vì avatar chính là mặt chị ấy.
Tôi còn tưởng mình nhìn nhầm, xem đi xem lại mấy lần, cuối cùng mới xác nhận đúng là chị – qua gương mặt trong các bài đăng khác.
Trên bàn trang điểm lung linh, giữa cả đống mỹ phẩm hàng hiệu, là vài hộp băng vệ sinh nhập khẩu.
Chị viết caption:
“Con gái mà, phải đối xử tốt với bản thân một chút.
Chăm sóc vùng kín là không được tiết kiệm, đâu phải ai cũng dùng được loại xịn thế này~”
Tôi mở Taobao, dùng ảnh tìm kiếm sản phẩm đó.
Khi thấy giá, tôi nghẹn thở mất một nhịp.
Một hộp 18 miếng, 54 tệ.
Tức 3 tệ một miếng.
Tôi quay lại bài đăng, thấy có người bình luận:
“Chị đối xử với em gái cũng tốt như vậy à?”
Chị trả lời bằng một icon che miệng cười:
“Ha ha, tôi cho em gái mỗi tháng 300 tệ sinh hoạt phí, để nó trải nghiệm cuộc sống, biết kiếm tiền không dễ dàng ~”