Chương 7 - Cuộc Chiến Tài Sản Giữa Hai Cô Gái
7
Chỉ là Tống Chi khóc lóc kể khổ, bọn họ thấy tôi quá đáng, muốn “thay trời hành đạo”.
Hành đạo đến mức tự đẩy mình vào tù luôn.
Tôi lập tức tuyên bố:
Không hòa giải.
Trong lúc tôi nằm viện, gia đình hai tên kia liên tục tìm đến xin lỗi.
Khi đánh tôi thì hùng hổ bao nhiêu, bây giờ cha mẹ họ cúi đầu thấp bấy nhiêu.
“Cô Tô, mong cô rộng lượng tha thứ cho con trai tôi. Nó ra tù sẽ quỳ gối xin lỗi cô cũng được.”
Tôi khóc vừa nói:
“Tôi thật sự đáng thương mà. Cô thử nghĩ xem, nếu giờ tôi rút đơn, nhỡ sau này bị Tống Chi xúi giục đánh nữa thì sao?”
Hai nhà kia là người hiểu chuyện, nghe xong không dây dưa với tôi nữa.
Mà quay đầu–xách đồ đi tìm Tống Chi và Lâm Cẩn.
“Bây giờ hai mẹ con họ đến cửa nhà cũng không dám bước ra.” – Luật sư của tôi báo, “Vừa ló mặt ra là bị người ta mắng. Mà hai nhà kia cũng chẳng vừa, sức chiến đấu còn mạnh lắm.”
Tất nhiên là mạnh.
Mấy bà trung niên đó là đội trưởng đánh mắng lâu năm, đâu có giống Lâm Cẩn – loại người ngày thường đóng vai “trà xanh dịu dàng” giả tạo.
Tôi có thể tưởng tượng ra cảnh Lâm Cẩn khóc lóc đáng thương, tay ôm bụng, vừa rưng rưng vừa cố giữ hình tượng.
Luật sư lại hỏi:
“Cô còn định kiện Tống Chi tiếp không?”
Tôi đáp ngay:
“Đương nhiên rồi. Không lẽ ăn đòn oan rồi bỏ qua?”
Kết quả cuối cùng, hai gã sinh viên đại học kia bị ép phải cúi đầu xin lỗi tôi.
Nhân tiện tôi cũng đòi được một khoản bồi thường nho nhỏ, chỉ mười mấy vạn thôi.
Nhưng với gia đình bình thường, đây đã là một cú sốc không nhỏ.
Sau đó, Lâm Cẩn liên tục gọi điện cho tôi, chắc vẫn muốn thương lượng chuyện rút đơn kiện.
Tôi thẳng tay chặn số.
Tôi thừa biết toàn bộ câu chuyện phía sau.
Lâm Cẩn ban đầu đồng ý với điều kiện của tôi, nhưng rồi phản bội lời hứa, quay về nói lại với Tống Chi, thế nên Tống Chi mới cho người đánh tôi.
Tôi bây giờ chẳng dám tin lời hứa hẹn nào nữa–lỡ mà lại ăn đòn lần hai thì sao?
________________
Lần tiếp theo tôi gặp lại Lâm Cẩn, đã là năm tháng sau.
Lúc ấy tôi đã trở lại thành phố học đại học, vừa tan học thì nhận được điện thoại của giáo vụ.
Cô ấy nói có người tự xưng là dì tôi, đang đợi tôi ngoài cổng trường.
Vừa đến nơi, tôi liền thấy Lâm Cẩn.
Bà ta vừa thấy tôi, phịch một tiếng quỳ xuống.
“Tiểu Nguyệt, cầu xin con, con hãy cứu lấy em trai con!”
Xung quanh có rất nhiều người nhìn về phía tôi, nhưng tôi chẳng cảm thấy mất mặt gì, cứ để bà ta quỳ.
Lâm Cẩn nắm chặt tay tôi, nước mắt như mưa:
“Cầu xin con, cứu lấy nó đi, em trai con sinh ra đã bị tim bẩm sinh, phải phẫu thuật ở bệnh viện lớn, nhưng dì không có tiền… Nó thật sự là con của bố con, là huyết mạch nhà họ Giang, xin con đấy!”
________________
Lâm Cẩn không có bằng cấp, không có kinh nghiệm làm việc, cả đời sống nhờ đàn ông.
Lúc đầu dựa vào chồng cũ, sau đó nghe tin bố tôi phát tài, liền viện đủ lý do để đá chồng rồi quay về tìm bố tôi.
Bố tôi mất rồi, dù tài sản để lại đều sang tên tôi, nhưng những món đồ ông từng mua cho bà ta, những khoản tiền đã chuyển, cũng phải đến gần 2 triệu.
Chồng cũ của bà ta cũng để lại cho một căn nhà.
Đời sống như vậy, đã vượt xa phần lớn người bình thường.
Nếu tiết kiệm, thì nửa đời sau hoàn toàn có thể sống an nhàn.
Nhưng–từ xa hoa mà phải sống tiết kiệm, mới là thứ khiến người ta đau khổ nhất.
Tống Chi đã quen sống như công chúa, quen với việc muốn gì có nấy, mua sắm không cần nghĩ.
Giờ bắt cô ta tự nấu ăn, không có tài xế riêng, túi xách cũng chỉ có thể mua loại vài ngàn–cô ta không chịu nổi.
Tồi tệ hơn, vốn định sau khi tốt nghiệp đại học thì đi du học bằng tiền của bố.
Giờ dính kiện tụng, tiền trong nhà chẳng còn là bao, du học thì không dám mơ, đến đi du lịch còn phải cân nhắc từng đồng.
Không biết là ai xúi bẩy, Tống Chi lại sa vào cờ bạc.
Trong vòng một tháng, số tiền mẹ con họ có–bốc hơi sạch.
Biết chuyện, Lâm Cẩn tức đến động thai, bị đưa vào viện cấp cứu.
Con sinh non, vừa ra đời đã phát hiện bị tim bẩm sinh, phải phẫu thuật ở bệnh viện lớn, chi phí cực cao.
Lâm Cẩn không có tiền.
Từ sau khi sa sút, đám quý bà từng chơi với bà ta ai cũng né tránh như dịch.