Chương 7 - Cuộc Chiến Tại Ngân Hàng

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

“Nhưng nó chỉ là nhất thời hồ đồ, con tha cho nó một lần đi. Cảnh sát kinh tế đã đưa nó đi rồi, công ty cũng dừng hoạt động, nhà dì giờ loạn hết cả lên.”

“Dì ơi, chuyện này không phải là tha hay không tha.” Tôi bình tĩnh nói.

“Hành vi của Trần Khải đã vi phạm quy định, việc phải chịu trách nhiệm là điều tất nhiên.”

“Dì biết, dì biết.” Bà Trần vừa khóc vừa nói.

“Nhưng nó là đứa con trai duy nhất của dì! Dì cầu xin con, Thẩm Vi, con có quan hệ trong ngân hàng, giúp dì cầu xin một tiếng, tha cho nó một con đường. Chỉ cần con chịu giúp, nhà dì điều kiện gì cũng chấp nhận.”

“Dì ơi, cháu không thể giúp được.” Tôi kiên quyết nói.

“Quy định của ngân hàng là công bằng và chính trực, không thể vì quan hệ cá nhân mà mở đường riêng. Hơn nữa, cháu và Trần Khải đã chia tay rồi, giữa chúng cháu không còn liên quan gì cả.”

“Thẩm Vi, sao con có thể nhẫn tâm như vậy?” Giọng bà Trần trở nên sắc nhọn.

“Nếu không phải vì con, Trần Khải cũng đâu ra nông nỗi này! Nếu không phải tại con cứ đòi chia tay, nó đâu đến mức tâm trạng sa sút rồi làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy!”

“Dì à, lời này dì nói không đúng.” Tôi nhíu mày.

“Cháu chia tay với Trần Khải là vì anh ta ngoại tình. Những chuyện sai trái mà anh ta làm sau đó, là do anh ta tự lựa chọn, không liên quan gì đến cháu.”

“Dì không cần biết! Tất cả là lỗi của con!” Bà Trần ngang ngược nói.

“Nếu con không giúp nó, dì sẽ đến công ty con gây chuyện, đến trước nhà con làm ầm lên, để cho tất cả mọi người biết con là một đứa con gái nhẫn tâm!”

Tôi thấy trong lòng bực bội.

“Dì à, nếu dì muốn gây chuyện, cháu cũng không cản được. Nhưng cháu vẫn nói lại một lần nữa, cháu sẽ không giúp, hãy để Trần Khải tự mình chịu trách nhiệm, đó cũng là một bài học cho anh ta.”

Những ngày sau đó, tôi và Tô Tình bận rộn với việc sửa sang tiệm hoa và nhập hàng, cuộc sống vừa bận vừa vui.

Hôm đó, chúng tôi đang sắp xếp những bó hoa tươi mới nhập về thì cửa tiệm bất ngờ xuất hiện mấy vị khách không mời.

Đi đầu là mẹ Trần Khải, phía sau còn có vài người họ hàng, ai nấy đều hằm hằm sát khí.

“Thẩm Vi! Ra đây cho tôi!” Mẹ Trần Khải vừa vào cửa đã hét ầm lên.

“Con đàn bà nhẫn tâm kia, hại con trai tôi chưa đủ, giờ còn trốn ở đây sống sung sướng!”

Mấy khách đang có mặt trong tiệm bị dọa cho giật mình, lập tức quay sang nhìn chúng tôi.

Tô Tình lập tức chắn trước mặt tôi.

“Dì à, dì làm gì vậy? Tiệm chúng cháu đang buôn bán, đừng đến đây gây rối!”

“Buôn bán?” Mẹ Trần Khải cười lạnh một tiếng.

“Con trai tôi bị nhốt, công ty cũng phá sản, mà các người còn muốn buôn bán? Tôi nói cho các người biết, hôm nay không nói rõ ràng, tiệm này đừng hòng mở tiếp!”

“Dì à, cháu đã nói rồi, chuyện của Trần Khải không liên quan đến cháu.”

Tôi bình tĩnh nói: “Anh ta bị điều tra là vì hành vi vi phạm của chính mình, trách nhiệm nên gánh thì nhất định phải gánh.”

“Không liên quan? Sao lại không liên quan?” Mẹ Trần Khải bước lên một bước, chỉ tay vào mặt tôi.

“Nếu không phải cô tố cáo nó trong ngân hàng, cục kinh tế điều tra có đưa nó đi không? Nếu không phải vì cô, khoản vay của nó có bị huỷ sao? Thẩm Vi, cô đúng là đồ xúi quẩy, lúc đầu không nên để Trần Khải quen cô mới phải!”

“Dì nói cho cẩn thận!” Tô Tình tức đến run người.

“Rõ ràng là Trần Khải ngoại tình trước, rồi mới vi phạm quy định, liên quan gì đến Vi Vi? Dì đừng có ở đây ăn nói hàm hồ!”

“Tôi ăn nói hàm hồ?” Mẹ Trần Khải gào lên.

“Con trai tôi ưu tú như vậy, nếu không phải bị con đàn bà như cô mê hoặc, làm sao lại biến thành như bây giờ? Hôm nay tôi phải thay con tôi đòi lại công bằng!”

Vừa nói, bà ta vừa vươn tay định chộp lấy bó hoa trên bàn, định ném xuống đất.

Tôi vội vàng ngăn lại: “Dì ơi, đừng kích động! Có chuyện gì từ từ nói, đừng làm hỏng đồ trong tiệm.”

“Làm hỏng đồ?” Mẹ Trần Khải hừ lạnh. “Tôi còn muốn đập luôn cái tiệm này của cô!”

“Đồ sao chổi như cô, hôm nay tôi phải dạy cho cô một bài học mới được!”

Mấy người thân đứng sau bà ta cũng bắt đầu hùa theo, có người định kéo chậu cây, có người bắt đầu đẩy giá trưng bày.

Cả tiệm rối loạn, khách trong tiệm bị dọa cho sợ hãi, có người còn bỏ đi luôn.

Tô Tình sốt ruột: “Vi Vi, giờ làm sao? Họ thật sự quá vô lý!”

Tôi rút điện thoại ra, vừa quay phim vừa nói: “Dì ơi, nếu mọi người còn tiếp tục gây rối, tôi sẽ báo cảnh sát.”

“Báo cảnh sát? Cô tưởng tôi sợ cô à?” Mẹ Trần Khải cười nhạt.

“Hôm nay tôi nhất định phải để mọi người biết bộ mặt thật của cô là gì!”

Đúng lúc đó, tiếng còi cảnh sát vang lên ngoài cửa.

Thì ra chủ tiệm bên cạnh thấy tiệm chúng tôi bị phá đã âm thầm gọi cảnh sát.

Cảnh sát nhanh chóng tới nơi, bước vào tiệm, ngăn hành vi của mẹ Trần Khải và đám người kia.

“Các người đang làm gì vậy? Tại sao lại gây rối?” Cảnh sát dẫn đầu nghiêm giọng hỏi.

“Cảnh sát đến rồi, tốt quá rồi!” Mẹ Trần Khải lập tức đổi giọng, khóc lóc nói.

“Là con nhỏ này hại con trai tôi, tôi chỉ muốn nói chuyện với cô ta, cô ta còn định đánh tôi!”

“Dì nói bậy!” Tô Tình lập tức phản bác.

“Là các người tự ý xông vào gây rối, còn định đập phá tiệm của chúng tôi, chúng tôi có quay video làm bằng chứng!”

Tôi đưa video trong điện thoại cho cảnh sát xem.

“Cảnh sát, đây là bằng chứng họ gây rối. Họ không chỉ la hét, còn muốn phá hoại tài sản trong tiệm, ảnh hưởng nghiêm trọng đến hoạt động kinh doanh của chúng tôi.”

Cảnh sát xem xong video, lại hỏi thăm khách trong tiệm và chủ tiệm bên cạnh, rất nhanh đã hiểu rõ sự tình.

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)