Chương 3 - Cuộc Chiến Sống Còn

Phần 3

8

Đó là một đêm dài.
Ý thức của tôi bị sóng biển nhấn chìm, toàn thân tràn ngập mùi tuyết tùng mùa đông của Chu Cẩm.

Khi tôi chìm vào giấc ngủ, trời đã bắt đầu sáng.
Khi tỉnh dậy lần nữa, tôi nhìn thấy Chu Cẩm đang ngồi bên giường với một tuýp thuốc mỡ trên tay.
Thấy tôi nhìn qua, anh bình tĩnh nói: “Anh thoa thuốc cho em, lần trước làm em đau, lần này anh biết phải làm sao rồi”.

Lông mi tôi khẽ run: “Em tự làm.”
Chu Cẩm cười hắc hắc: "Thanh Chiêu, em sợ cái gì? Anh không phải dã thú."
Một giờ sau, tôi bước ra khỏi cửa ký túc xá.

Bắp chân của tôi hơi run lên, Chu Cẩm đặt tay lên eo tôi, tôi liếc nhìn thủ phạm: “Cầm thú!”
Trong mắt anh có nước, nhìn có chút đáng thương, không có tí sát thương nào.

Chu Cẩm vừa mới tắm xong, người đầy hơi nước lạnh lẽo, đôi môi có chút mát lạnh áp lên trán: "Là lỗi của anh, Chiêu Chiêu, em đẹp quá, anh nhịn không được."

Sau đó, những xúc tu đen tuyền quấn quanh cổ tay tôi.
Các xúc tu phát sáng và không ai có thể nghĩ nó là một sinh vật sống.

Anh gõ nhẹ vào xúc tu: “Sức mạnh của anh ẩn giấu ở đây. Khi em gặp nguy hiểm, tụi nó có thể chặn được một đòn chí mạng cho em.”
Anh cảnh cáo xúc tu: “Đừng làm chuyện không cần thiết với Thanh Chiêu.”

Tôi cười lớn, sao anh ấy lại có thể ghen tị với chính mình cơ chứ?

9

Tôi đến văn phòng trước.
Tôi có trong tay giấy nghỉ ốm mà Chu Cẩm đưa cho, hiệu trưởng cũng không làm khó tôi, cho tôi vào phòng học.

Khi tôi vào lớp thì tình cờ đã là cuối tiết thứ hai.
Lục Kỳ Kỳ gần như há hốc mồm khi thấy tôi vẫn bình an vô sự.
"Cô chưa c.h.ế.t à?"

Tôi hỏi lại: “Không phải cô cũng chưa c.h.ế.t sao?”
Mặc dù Lục Kỳ Kỳ chưa chết nhưng tình trạng của cô ta rất tồi tệ.
Cô ta bị mất một bên tai, như thể bị thứ gì đó cắn đứt.

Cổ được quấn một lớp gạc dày, trên cẳng tay có năm vết xước sắc nhọn, đủ sâu để lộ cả xương.
Có lẽ do mất máu quá nhiều nên mặt cô ta trắng bệch như m.a.

Lục Kỳ Kỳ tức giận cười: "Lần này không chết là may mắn, trò chơi này sớm muộn gì cô cũng sẽ chết, tôi bảo đảm."
Khi tôi nghe thấy điều này, những chiếc xúc tu nhỏ giấu trong tay áo tôi sắp cử động nên tôi nhẹ nhàng vỗ về chúng.

Xúc tu nhỏ hôn lên đầu ngón tay tôi rồi dần dần im lặng.
TÔI:"............"
Tụi nó có tính cách y hệt như chủ nhân của tụi nó.

Sau khi tôi ngồi vào chỗ, Liêu An Ninh đi tới và nói: "Thanh Chiêu, sáng nay cậu đã ở đâu? Cậu không xuất hiện. Tôi tưởng cậu đã xảy ra chuyện gì đó."

Tôi mím chặt môi: “Tôi bận chút chuyện.”
Sau đó cô ấy hỏi: “Cậu có biết đêm qua đám người trong phòng biệt giam đã xảy ra chuyện gì không?”

Liêu An Ninh thực sự đã phát hiện ra.
Bọn người bị giam đã bị thương nặng nề ngày hôm qua.
Có mười người bị biệt giam và có sáu người từ băng nhóm của Tiêu Minh Minh.

Không lâu sau khi họ bước vào phòng biệt giam, Hứa Viên Viên trong bộ quần áo đẫm máu xuất hiện và nhìn họ với ánh mắt chết chóc, cô điên cuồng nhắm vào những người của băng nhóm Tiêu Minh Minh và Lục Kỳ Kỳ.

Cứ như thể Hứa Viên Viên có mối thù sâu đậm với họ.
Nhờ có Tiêu Minh Minh, người có anh trai là ông chủ nổi tiếng và cho anh ta rất nhiều công cụ cứu mạng, nhưng dù vậy, anh ta cũng gần như không thể đối phó được.

Nhưng để cứu Lục Kỳ Kỳ, Tiêu Minh Minh đã bị thương nặng và thoi thóp, anh ta vẫn đang nằm trong ký túc xá.
Về phần những thành viên khác của băng nhóm, họ đều đã c.h.ế.t trong tay Hứa Viên Viên.

"Chậc, đây chính là tình yêu đích thực," Liêu An Ninh tiếp tục, "Tôi có thể cảm nhận được sự oán giận của Hứa Viên Viên đã tiêu tan một chút. Trường chó này cố tình đưa chúng ta vào chỗ c.h.ế.t để xoa dịu sự oán giận của Hứa Viên Viên."

Liêu An Ninh nói thêm: "Đúng rồi, đêm qua tôi và vài game thủ khác tìm thấy nhật ký của Hứa Viên Viên, nội dung cậu có thể tự đọc."
Trên mặt bàn có một cuốn sổ tay màu vàng, trên đó vẽ một cô gái anime dễ thương và cái tên Hứa Viên Viên được viết ở bên cạnh.

Tôi thản nhiên mở cuốn nhật ký ra, thản nhiên hỏi: “Cậu tìm thấy nó ở đâu?”
Lý do là những manh mối quan trọng như vậy rất khó có được một cách dễ dàng.

Ngoại trừ đi vào phòng biệt giam, những người chơi khác đều có vẻ rất phấn chấn, dường như không gặp phải nguy hiểm gì.
Liêu An Ninh nói với giọng điệu thoải mái: “Tôi tìm thấy nó ở bệnh xá. Hôm qua, một số người chơi nhận thấy rằng bác sĩ Chu đi ra ngoài. Một số người trong chúng tôi lẻn vào bệnh xá để tìm manh mối.”

"Cậu không biết tôi lo lắng thế nào về việc bác sĩ sẽ quay lại giữa chừng. Bác sĩ là sinh vật mạnh nhất mà tôi gặp phải kể từ khi tham gia trò chơi kinh dị, mặc dù tôi chưa thấy bác sĩ ra tay.”

"May mắn thay, bác sĩ không quay trở lại, vì vậy tôi đã thành công tìm thấy cuốn sổ ghi chép của Hứa Viên Viên trong tủ bí mật trong bệnh xá.”
"Cậu nghĩ bác sĩ sẽ đi đâu? Nói một cách logic, một nhân vật quan trọng như bác sĩ sẽ không dễ dàng rời khỏi phòng y tế."

Nghe vậy, tôi dừng lại trong khi lật qua nhật ký, sau đó thờ ơ nói: “Tôi không biết.”
"Ừ, hôm qua cậu ở trong phòng, sao cậu biết được? Cậu hiểu ý tôi rồi đấy."

Tôi chỉ im lặng.
Dái tai hơi nóng tiết lộ cảm xúc của tôi.
Các nhân vật:
“Hehehehe, cô ấy không ngờ rằng Chu Cẩm đã qua đêm trong ký túc xá của vợ yêu của mình.”

“Cả một đêm, tôi thậm chí còn không nhìn thấy hai người đã làm gì, ôi ghét quá đi!”
“Tôi không thể tưởng tượng mình sẽ vui vẻ như thế nào nếu ngồi xổm dưới chân giường của họ.”

“Nói mới nhớ, nhờ có sự hiện diện của vợ yêu của tôi mà bản SS này đã trở nên dễ dàng hơn rất nhiều, tôi bỗng nhớ đến cảnh những người c.h.ế.t trong bệnh xá.”

“G.i.ế.t người sao có thể quan trọng hơn việc có một người vợ xinh đẹp? Nếu là tôi, tôi sẽ ngủ với vợ yêu thơm tho và mềm mại.”
“Chết tiệt, dạo này toàn lũ quái đản yêu đương, sao tôi vẫn còn độc thân.”

10

Tôi nhanh chóng đọc xong nhật ký của Hứa Viên Viên, trong lòng có chút nặng nề.
Hứa Viên Viên trong nhật ký và Hứa Viên Viên mà chúng tôi nghe nói là hai người hoàn toàn khác nhau.

Điểm số của cô ấy quả thực không tốt lắm, nhưng điều này không có nghĩa là cô ấy không học tập chăm chỉ.
Cô ấy học hành chăm chỉ nhưng không thể theo kịp, theo thời gian, cô ấy mất đi hứng thú học tập.

Sở thích của cô ấy là vẽ và ước mơ của cô là trở thành họa sĩ truyện tranh.
Sở thích hàng ngày của cô ấy là đọc truyện tranh và thỉnh thoảng cô mơ thấy một chàng hoàng tử phải lòng Lọ Lem.

Cô ấy ra khỏi trại trẻ mồ côi và nhiều bạn bè của cô ấy đã bắt đầu đi làm.
Thỉnh thoảng cô ấy cũng gặp lại bạn bè cũ.
Trong số đó có những người là thợ hớt tóc hay thợ sửa xe, họ đều là những người chăm chỉ chứ không phải những kẻ mờ ám như các bạn cùng lớp miêu tả.

Mặc dù cuộc sống của Hứa Viên Viên buồn tẻ nhưng cô ấy vẫn rất tận hưởng.
Mãi đến năm thứ hai trung học, cô mới được Thẩm Kiếm, học sinh đứng đầu lớp, tỏ tình qua tin nhắn.

Thẩm Kiếm đẹp trai, gia thế tốt, học giỏi, luôn nở nụ cười trên môi, chính là chàng hoàng tử quyến rũ trong lòng nhiều người.
Cô nhanh chóng yêu cậu ta.

Một đêm nọ, Thẩm Kiếm hẹn Hứa Viên Viên gặp nhau trong rừng.
Hứa Viên Viên nhờ các em gái ngoài trường giúp cô trang điểm nhẹ, mặc chiếc váy dài yêu thích và vui vẻ đến điểm hẹn.

Nhưng trong rừng, cô ấy đã nhìn thấy Thẩm Kiếm và đám anh em của cậu ta.
Đó là một đêm tội lỗi.
Mặc dù cô ấy chống cự và cầu xin sự thương xót nhưng chúng vẫn không buông tha cho cô.

Thay vào đó, họ lại chế nhạo cô bằng những lời lẽ ác ý.
"Nào, sao lúc này cô lại giả vờ trong trắng làm gì? Không biết cô đã ngủ với biết bao nhiêu người rồi."

"Thẩm Kiếm chỉ cần nói mấy lời là câu được cô, cô cũng không xem lại bản thân có thứ gì tốt?"
“Tôi còn thật sự cho rằng Thẩm Kiếm sẽ thích cô, cậu ta vừa mới cùng chúng ta đánh cược, nửa tháng có thể dễ dàng khiến cô yêu cậu ta.”

Khi sự việc kết thúc, Thẩm Kiếm cảnh cáo Hứa Viên Viên không được tiết lộ sự việc.
“Tôi đứng nhất lớp, là học sinh giỏi trong mắt thầy cô và các bạn, tôi lại có gia cảnh tốt, nếu tôi nói là cô quyến rũ tôi với các bạn, cô nghĩ họ sẽ tin tôi, một học sinh hoàn hảo hay cô, một kẻ tầm thường?"

Hứa Viên Viên rụt rè và chấp nhận.
Cho đến một ngày, cô mang thai, bộ đồng phục học sinh rộng lớn không còn che giấu được cái bụng bầu của cô nữa.

Sự việc này được đưa ra ánh sáng.
Hứa Viên Viên đã nói với giáo viên chủ nhiệm những gì Thẩm Kiếm đã làm, nhưng giáo viên chủ nhiệm đã biệt giam cô và cảnh cáo cô không được nói những điều vô nghĩa nữa.

Thẩm Kiếm được công nhận là học sinh giỏi, sắp trúng tuyển vào một trường danh giá, sao cậu ta hoàn hảo như thế mà lại có thể làm chuyện hèn hạ như vậy?

Cả Thẩm Kiếm lẫn danh tiếng của trường đều không được phép bị hủy hoại.
Chứng kiến ​​điều này, cuối cùng tôi đã hiểu tại sao những học sinh đạt điểm cao lại bị biệt giam.

Hứa Viên Viên ghét Thẩm Kiếm và những người khác đã biệt giam cô.
Đương nhiên, cô muốn những học sinh giỏi được thầy cô ưu ái phải trải qua nỗi đau khổ.

Tôi đọc tiếp và thấy rằng sau khi Hứa Viên Viên bước ra khỏi phòng biệt giam, cô ấy đã bị các bạn cùng lớp cô lập và bắt nạt.
Nhiều bạn cùng lớp cho rằng cô đã quan hệ với một số người vô đạo đức ngoài trường, có thai và hắt nước bẩn và gieo tiếng ác vào người Thẩm Kiếm.

Về phần Thẩm Kiếm, cậu ta nói dối rằng mình bị ảnh hưởng bởi sự việc này và bị trầm cảm nên đã tạm nghỉ học và về nhà dưỡng sức.
Thật trớ trêu khi thủ phạm thực sự lại trở thành nạn nhân trong mắt thầy cô và học sinh, chỉ vì cậu ta học giỏi mà họ lại chọn tin cậu ta vô điều kiện.

Có vẻ như danh hiệu học sinh giỏi là kim bài miễn tử cho cậu ta, trong khi những học sinh bị điểm kém là tội đồ.
Trên thực tế, nhiều học sinh trong số này đã biết sự thật.

Nhưng một nhóm người đã trở thành đồng phạm, một nhóm người lại lựa chọn im lặng nhìn bằng ánh mắt lạnh lùng.
Trong cơn tuyệt vọng, Hứa Viên Viên đã chọn cách t.ự t.ử bằng cách nhảy khỏi tòa nhà và tự kết liễu đời mình.

Năm thứ hai sau cái c.h.ế.t của cô, những người trong lớp lần lượt c.h.ế.t một cách bí ẩn, như thể họ bị cô nguyền rủa.
Tôi đóng nhật ký lại, khẽ thở dài, nói với Liêu An Ninh: “Việc quan trọng nhất bây giờ là tìm ra điện thoại di động của Hứa Viên Viên, trong đó có tin nhắn giữa Thẩm Kiếm và cô ấy. Điều này có thể chứng minh Hứa Viên Viên không nói dối, và cô ấy có thể vạch trần bộ mặt thật của băng nhóm Thẩm Kiếm”.

Trong nhật ký có nói, điện thoại di động của Hứa Viên Viên bị Thẩm Kiếm cất giấu, không rõ tung tích.
Về phần cuốn nhật ký này, cho dù có được công bố ra ngoài cũng không giải tỏa được mối oán hận của Hứa Viên Viên.

Nhiều học sinh cho rằng Hứa Viên Viên đã cố tình bịa đặt cuốn nhật ký này để làm mất uy tín của Thẩm Kiếm
Có vài trang bị thiếu, còn có những từ ngữ ác ý như "đồ khốn", "kẻ nói dối" và "c.h.ế.t", chắc chắn là do các bạn cùng lớp của cô đã làm.

Liêu An Ninh gật đầu: “Tôi đã tìm ra mấy nơi Thẩm Kiếm thường tới. Buổi sáng tiết thứ ba là tiết thể dục, chúng ta có thể đi tìm.”
"Được."

Nhưng người tính không bằng trời tính.
Tiết thể dục còn chưa bắt đầu, giáo viên toán đã tới.
Ông ấy nói: “Hôm nay giáo viên thể dục vì có chuyện gì đó không thể đến nên lớp này sẽ đổi sang lớp toán.”

Mọi người đều than khóc khi nghe tin dữ.
Thầy dạy toán tỏ vẻ không hài lòng: “Nhìn điểm môn toán của các em lần này và tâm trạng của các em khi nghe tin thật khiến tôi thất vọng. Tôi bằng lòng dạy cho các em đã là rất tốt rồi. Khi các em vào đại học, làm sao có giáo viên nào bằng lòng chăm sóc cho các em như vậy?"

"Các em thực sự là lớp tồi tệ nhất mà tôi từng dạy.”
"Mọi người im lặng và bắt đầu tiết học."
Những người chơi trò chơi sợ vi phạm nội quy trò chơi nên không lớn tiếng phản đối mà ngoan ngoãn bắt đầu lớp học.

Rất may là thầy dạy toán chỉ dạy thay và không làm khó chúng tôi quá.
Lớp toán này trôi qua mà không có khó khăn gì.
Tranh thủ giờ nghỉ trưa, tôi và Liêu An Ninh cùng những người chơi trò chơi khác bắt đầu tìm kiếm chiếc điện thoại di động mà Thẩm Kiếm cất giấu.

11

Thư viện, phòng piano, sân bóng rổ và phòng nghệ thuật đều là những nơi Thẩm Kiếm thường lui tới.
Thư viện này là nơi lớn nhất và tốn nhiều thời gian nhất để tìm kiếm.

Hầu hết người chơi trò chơi đều đến đó để tìm kiếm manh mối.
Còn sân bóng rổ thì nhìn thoáng qua cũng không có gì nhiều để tìm.

Liêu An Ninh và tôi cùng bốn người khác đến tòa nhà nghệ thuật.
Tôi và Liêu An Ninh đến phòng nghệ thuật, trong khi hai game thủ còn lại đến phòng piano.

Vừa bước vào phòng mỹ thuật, chúng tôi đã thấy vô số những cái đầu.
Tất cả đều là những tác phẩm điêu khắc, được vẽ, khóe miệng cười toe toét 180 độ và đôi mắt đen tuyền nhìn thẳng vào chúng tôi.

Thoạt nhìn có chút đáng sợ.
Liêu An Ninh bị kích thích đến mức lập tức rút thanh kiếm gỗ đào ra.
“Thiên tài nghệ thuật nào làm ra mấy tác phẩm này vậy, ai lại nghĩ ra chuyện ngu xuẩn như vậy,”

Liêu An Ninh thấp giọng lẩm bẩm, “Hy vọng người đó sẽ không bao giờ trở nên nổi tiếng.”
Tôi cười lớn, đó thực sự là một lời nguyền độc ác.
Liêu An Ninh nói: "Trước khi vào trò chơi, tôi đã đọc rất nhiều tiểu thuyết. Nói chung, những manh mối kiểu thế này sẽ ẩn giấu trong những tác phẩm điêu khắc. Cậu có muốn thử không?"

Tôi gật đầu: “Được, chúng ta thử xem!”
Tiếp theo, Liêu An Ninh lấy thanh kiếm gỗ và c.h.é.m vào các tác phẩm điêu khắc.
Tôi lấy ra “cây gậy mù luôn thay đổi”, biến thành roi và quất các tác phẩm điêu khắc khiến chúng nát thành từng mảnh.

Trong số ba mươi tác phẩm điêu khắc, chúng tôi đã phá vỡ khoảng hai mươi tác phẩm chỉ trong chớp mắt.
Mọi thứ bên trong đều trống rỗng, không có gì bên trong.

Đến sáu tác phẩm cuối cùng.
Liêu An Ninh và tôi cũng phá vỡ chúng như những tác phẩm trước.
Điều gì đó bất ngờ đã xảy ra với tác phẩm điêu khắc cuối cùng.

Sau khi Liêu An Ninh mở tác phẩm điêu khắc ra, một em bé m.a q.u.á.i đẫm m.á.u đột nhiên bay ra và lao thẳng về phía cô.
Đứa bé m.a này có lẽ là đứa con chưa kịp chào đời của Hứa Viên Viên.

Liêu An Ninh ở quá gần với quỷ bé, cô không thể tránh được, thanh kiếm gỗ trong tay cũng không thể đánh trúng bé q.u.ỷ nhanh nhẹn.
"Cẩn thận!"

Tôi quất roi về phía con m.a.
Bởi vì hành động này, những xúc tu nhỏ màu đen tuyền giấu trong tay lộ ra.
Trước khi tôi kịp chạm vào đứa bé m.a, đứa bé m.a đã nổ mạnh khi nhìn thấy những xúc tu màu đen, sau đó nó phá cửa sổ và bỏ chạy.

Chắc là đêm qua Chu Cẩm đã chịu đựng trong phòng tắm ký túc xá của tôi.
Bây giờ tôi có thể ngửi thấy luồng khí đáng sợ trên cơ thể anh từ những xúc tu màu đen, và tôi thấy sợ hãi.

Lúc này, Liêu An Ninh vẫn có chút không kịp phản ứng, chớp mắt khó hiểu: “Sao nó lại chạy đi?”
Tôi nói dối không chớp mắt: “Có lẽ hai chúng ta quá mạnh.”

"Vậy sao?" Liêu An Ninh lại gật đầu, kiên định nói: "Nhất định là như thế rồi, cậu biết Đào Mộ Thanh kiếm của tôi được sử dụng đặc biệt để đánh bại linh hồn m.a q.u.ỷ. "

Tôi và Liêu An Ninh tìm kiếm khắp phòng và không tìm thấy điện thoại di động của Thẩm Kiếm, vì vậy chúng tôi quyết định đến phòng học piano cách đó không xa.

12

Ở phía xa, chúng tôi nghe thấy tiếng đàn piano du dương.
Khi đến phòng học piano, chúng tôi phát hiện bên trong không có ai cả.

Nhưng chiếc đàn piano lại phát ra một âm thanh kỳ lạ, như thể có ai đó đang ngồi trước đàn piano chơi.
Thỉnh thoảng vẫn có thể nghe thấy tiếng cười đùa của học sinh.

Khi chúng tôi đến, những âm thanh này dần dần biến mất và cuối cùng trở nên yên tĩnh.
“Hai game thủ kia đi rồi,” Liêu An Ninh trở nên cảnh giác, “Thanh Chiêu, cẩn thận.”

"Tôi biết rồi."
Khi các game thủ đến Tòa nhà Nghệ thuật, chúng tôi đã thỏa thuận bằng lời rằng sẽ gặp lại nhau sau khi lục soát các lớp học như đã phân công.

Nhưng bọn họ không có tới chỗ như đã bàn trước, chúng tôi cũng không có tìm thấy bọn họ trong phòng học piano, rất có thể bọn họ đang gặp nguy hiểm.

Chúng tôi tìm kiếm xung quanh lớp học piano và cuối cùng tập trung vào những bức ảnh treo trên tường.
Đó là bức ảnh chụp chung lớp của Hứa Viên Viên.

Mỗi học sinh đều mỉm cười rạng rỡ trước ống kính, không ai có thể nhìn ra trái tim của họ vốn đã bẩn thỉu, thối rữa và rỉ mủ.
Trong số đó, có một cô gái bị bôi đen mặt.

Đó không ai khác chính là Hứa Viên Viên.
Khung ảnh phủ một lớp bụi nhẹ, hình như đã lâu không có ai lau chùi.
Vì vậy, một vài dấu tay ở rìa đặc biệt rõ ràng.

Có vẻ như hai game thủ này cũng đã cố gắng gỡ bỏ khung ảnh này.
Nhưng vì lý do nào đó, họ đã không thành công.
Nếu không, khung ảnh phải được họ lau chùi sạch để xem bên trong có ẩn giấu manh mối hữu ích nào không.

Liêu An Ninh nói: “Tôi tháo ra xem thử.”
Tay cô chạm vào khung ảnh, nhưng cô không thực hiện động tác nào tiếp theo, như thể cô bị đóng băng.

Đôi mắt cô ấy dần dần mờ đi, khóe miệng bắt đầu nở một nụ cười hạnh phúc, như thể cô đang chìm vào một giấc mơ ngọt ngào.
Ngay cả hình dáng cơ thể cũng trở nên không thật.

Mặt khác, cái miệng cười toe toét của các em học sinh trong khung ảnh ngày càng rộng hơn.
Tôi cảm thấy có gì đó không ổn nên đã gọi cho Liêu An Ninh nhiều lần nhưng không đánh thức cô ấy được nên tôi lay cô ấy thật mạnh.

Ngay khi tay tôi chạm vào cánh tay cô, âm thanh của chiếc đàn piano đột nhiên vang lên bên tai.
Tiếng đàn piano khiến người ta cảm thấy bình yên, hạnh phúc.

Cả người tôi choáng váng, như rơi vào đám mây mềm mại ngọt ngào.
Thế giới tươi đẹp đang ở ngay trước mắt chúng tôi và chúng tôi không thể không chìm đắm vào đó.

"Hãy đến với chúng tôi và quên đi mọi lo toan, sẽ chỉ có niềm hạnh phúc vô bờ bến.”
"Hạnh phúc nằm trong tầm tay bạn, chỉ cần bạn đến với chúng tôi.”

"Bạn còn chờ gì nữa? Bạn không muốn được hạnh phúc mãi mãi sao?"
Giọng nói mê hoặc và chìm đắm vang lên bên tai tôi, hết lần này đến lần khác.

Tôi trông hơi choáng váng.
Khi tôi đưa tay về phía người đàn ông đó, tôi chợt tỉnh lại.
Tôi bỏ đi cùng họ, chuyện gì sẽ xảy ra với mẹ tôi?

Bà ấy đang bị bệnh nặng và cần sự chăm sóc của tôi.
Đó là một cái bẫy mộng mị.
Nếu tôi thực sự rơi vào đó, nó sẽ chỉ khiến tôi đau khổ mà thôi.

Tôi chợt tỉnh dậy.
Tôi dùng hết sức lay Liêu An Ninh và quất mạnh vào khung tranh.
Khoảnh khắc đầu óc tôi tỉnh táo lại, tôi cũng nhìn thấy rõ ràng trong khung ảnh trước mặt có vô số bàn tay đang vươn về phía tôi, cố gắng kéo tôi vào.

Mọi người đều có một nụ cười độc ác trên khuôn mặt của họ.
Trong số đó, tôi mơ hồ nhìn thấy bóng dáng của hai người chơi cũ với vẻ mặt đau khổ và vặn vẹo.

Họ cũng bị kéo vào và trở thành thành viên của lớp, bị mắc kẹt bên trong mãi mãi.
Các bạn trong lớp hò hét: “Vào nhanh đi. Chỉ cần cậu vào là chúng ta sẽ trở thành bạn tốt và có thể ở bên nhau mãi mãi”.

Ai muốn làm bạn tốt với lũ cặn bã các người cơ chứ?
Khung ảnh đã bị tôi đập vỡ, tôi đang định tiếp tục đánh những con m.a đó.

Những xúc tu nhỏ trong tay tôi nhanh hơn tôi một bước và nuốt chửng từng con m.a một.
Các xúc tu:
“Không có gì ngạc nhiên, nếu các người dám cướp cô vợ xinh đẹp từ tay boss, tôi sẽ cho tất cả các người biết thế nào là lễ độ.”

“Chu Cẩm: Mỹ nhân của ta đang ở cùng ngươi, ta phải làm sao bây giờ?”
“Tất cả những gì tôi có thể nói là boss đã làm rất tốt, nhưng tôi thậm chí còn chưa chạm vào bàn tay nhỏ bé của vợ yêu của mình? Làm sao mấy tên này có thể chạm vào cô ấy? Woo hoo hoo.”

Sau khi ăn thịt những con m.a đó, những chiếc xúc tu màu đen cọ xát vào đầu ngón tay tôi một cách trìu mến, rồi lại nằm đè lên cổ tay tôi, biến thành những chiếc vòng tay màu đen.

Liêu An Ninh vừa mới tỉnh lại, có chút cảm kích nhìn tôi: "Thanh Chiêu, tôi suýt chút nữa bị kéo vào, cám ơn cậu đã cứu tôi! Sau khi chúng ta ra khỏi nơi này, nếu cậu cần tôi giúp đỡ gì, cứ việc nói."

Tôi khẽ mỉm cười: “Được.”
Sau khi khung ảnh bị vỡ, một lỗ mười centimet lộ ra và một chiếc điện thoại di động kiểu cũ được đặt bên trong.

Ngoài ra còn có một bức ảnh chụp của Hứa Viên Viên.
Đây chính là chiếc điện thoại chúng tôi đang tìm kiếm.