Chương 4 - Cuộc Chiến Sính Lễ và Chiếc Xe Mới
Nước nóng trong bình hắt vào tay khiến tôi bỏng rộp một hàng mụn nước.
Tôi chắc chắn đó là cố ý, bình luận cũng nói vậy.
【Bảo bối! Anh ấy từ lúc mới vào đã thấy cô rồi nên mới diễn như vậy, vừa nãy nữ phụ suýt bị sặc nước mà, lòng nam chính vẫn ở chỗ cô.】
【Anh ấy định lát nữa sẽ đón cô đi lượn phố bằng xe mới đấy, chiếc xe đầu tiên với đàn ông có ý nghĩa lắm, nhớ đi nha.】
【Sính lễ chỉ là cái bẫy hình thức to đùng, em gái à, chúng ta được giáo dục rồi, đừng để hủ tục đầu độc.】
Tôi không muốn dính dáng riêng tư gì với anh ta nữa, nên mở miệng gọi.
“Giang Chu.”
Anh ta dừng bước, nhưng không quay đầu lại.
Bình luận trên màn hình cuộn điên cuồng hơn.
【Mau nhìn, khóe miệng nam chính sắp nhếch lên tận trời rồi, anh ấy đang chờ nữ chính chủ động gọi đây.】
【Nữ chính mau nói đi, nói là cô có thai rồi, đã nghĩ thông suốt, không cần gì hết, chỉ cần người đàn ông này thôi.】
Giữa những lời chúc hò reo của bình luận, tôi mở miệng.
“Đã chia tay rồi, những món quà giá trị trước đây tôi tặng anh, làm phiền anh trả lại.”
7
Lời tôi vừa dứt, Lưu Tranh lập tức như gà mái bảo vệ con, kéo Giang Chu ra sau lưng rồi quát vào mặt tôi.
“Triệu Viên, bấy nhiêu năm nay ăn, ở, tiêu xài của cô đều là Chu ca bỏ tiền, cô còn mặt mũi đòi lại quà sao?”
“Hơn nữa chia tay là cô nói trước, thời buổi nào rồi mà còn đòi sính lễ cao như thế, chỗ đó của cô gắn kim cương à?”
Hai người phụ nữ tranh giành một người đàn ông, lại còn dính dáng đến sính lễ, khiến người hóng chuyện càng lúc càng đông.
Xung quanh bắt đầu có người chụp ảnh, đám đàn ông thì vây lại chỉ trích tôi.
“Nói dễ nghe thì là sính lễ, nói khó nghe thì là tiền chuộc. Đưa tiền chuộc rồi thì dù có đánh chết cũng phải chuộc về, không thì họ nghĩ đủ cách hút máu chúng ta.”
“Cưới vợ phải cưới người hiền, con này còn làm móng, trang điểm, tôi đoán nhà chắc nuôi mèo nữa, loại phụ nữ này chó còn chẳng thèm.”
Lưu Tranh thì kiêu hãnh đứng bên, hưởng trọn lời khen của mọi người, cười híp mắt đáp.
“Tôi không cần sính lễ, cũng không cần xe hay nhà. Tôi thấy ai cũng là người bình thường, chỉ cần anh ấy dẫn tôi đi ăn là được.”
Tôi ngẩng mắt nhìn thẳng Giang Chu.
Chúng tôi yêu nhau từng ấy năm, tôi có thực dụng hay không anh ta rõ nhất.
Vậy mà anh ta chỉ đứng đó, từ trên cao nhìn xuống tôi với ánh mắt quen thuộc — ánh mắt muốn hỏi:
“Em biết mình sai chưa?”
Lại như mọi lần, chỉ cần anh ta không vừa ý, sẽ đem lỗi của tôi ra trước công chúng để mọi người xét xử.
Những bài viết bi thương trên “tường tỏ tình”, những câu chữ u sầu trên Douyin, có lẽ người ngoài thấy anh ta rất chân thành, nhưng với tôi tất cả chỉ là xiềng xích anh ta trói vào cổ tôi.
Chỉ cần anh ta không vui, sẽ có vô số người ép tôi cúi đầu xin lỗi.
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta, ánh mắt kiên định.
“Còn cả tiền mừng bố mẹ tôi tặng anh, cũng trả lại luôn cho tôi.”
Đám đông vẫn tiếp tục reo hò.
“Cậu em, cưới vợ phải cưới người hiền, chọn ai thì nghĩ kỹ nhé.”
Giữa tiếng vỗ tay của mọi người.
Giây tiếp theo, anh ta bế bổng Lưu Tranh kiểu công chúa đi ngang qua trước mặt tôi.
Còn tôi thì xoay người bước thẳng vào khoa sản.
Bình luận trên màn hình điên cuồng cuộn lên, câu nào câu nấy càng nực cười.
【Trời ơi bảo bối, chàng trai chỉ vì giận nhất thời mà sắp mất đi một đứa con sao?】
【Ha, vì chút sính lễ mà ngay cả con mình cũng bỏ được, người phụ nữ này thật độc ác, chẳng có chút tình mẫu tử nào.】
【Haizz, không biết nam chính sẽ buồn đến mức nào, điều anh ấy mong nhất chính là cùng nữ chính có một mái ấm riêng, anh ấy thề dù có bán sạch cũng sẽ nuôi được vợ con.】
8
Tin tốt là tôi chỉ bị rối loạn nội tiết do cảm xúc dao động quá lớn, không có thai, tiện thể còn cắt luôn một cái u nang buồng trứng.
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Nếu nuôi con lại vất vả đến thế, thì thà không sinh còn hơn.
Làm xong phẫu thuật, tôi chậm rãi vịn tường xuống lầu.
Giang Chu ngồi trong xe không biết chờ bao lâu rồi, anh ta bấm còi ra hiệu tôi qua đó.
Chuyện đám họ hàng của anh ta, tôi còn chưa nói rõ ràng, không thì sau này họ lại tìm đến tôi thì sao.
Tôi mở cửa ghế phụ định ngồi vào, nhưng Lưu Tranh đã ở đó, cô ta cau mày đánh giá tôi.
“Triệu Viên, đây là xe mới Tiểu Chu mua, cô có thể cẩn thận chút, mang bao giày rồi hãy lên không?”
“Còn định nói chuyện gì nữa, lại là sính lễ à? Nhà cô thấy không ai thèm lấy nên định giảm giá rồi sao?”
Giang Chu búng tàn thuốc, liếc tôi một cái, lạnh lùng buông lời.
“Có gì thì đứng dưới nói, xe mới mua đấy.”
“Nhà cô bàn xong chưa là định bán cô bao nhiêu? Giờ tôi chẳng muốn bỏ ra một xu.”
Tôi giơ tay chặn anh ta lại, không để anh ta tiếp tục tự biện hộ.
“Tôi muốn nói là mấy họ hàng nghèo khổ của nhà anh sau này đừng tìm đến tôi nữa, tôi không phải trại cứu trợ.”
Bình luận lúc này đều hận tôi không thể “ngộ” ra.
【Sao miệng nữ chính cứ cứng như vậy, nếu cô nói mình vừa làm phẫu thuật, nam chính chẳng phải sẽ đau lòng chết sao.】
【Xin lỗi một câu, nói là không cần sính lễ nữa chẳng phải được sao! Chỉ cần cô mở miệng, nam chính chắc chắn sẽ cầu hôn ngay.】
【Không hiểu nổi, nam chính đã cho cô bậc thang lớn như thế, cô còn muốn gì nữa, chẳng lẽ thật sự lấy nam phụ chỉ vì chút sính lễ đó?】
Giữa ánh mắt khó chịu như vừa nuốt phải ruồi của anh ta, tôi đạp ga, lái chiếc xe mới rời đi.
Vừa hay đó chính là bản cao cấp của mẫu xe anh ta.
Chỉ có anh ta mới coi xe như tổ tông mà thờ.
Trên đường về, đồng nghiệp gọi đến.
“Chị Triệu, khoa mình vừa có hai bệnh nhân, khăng khăng nói là chồng chị với mẹ chồng chị, muốn xin đặc quyền. Chị có quen không?”
Tôi không do dự trả lời.
“Không quen, cứ làm theo quy trình bình thường.”
Trên mạng xã hội, mẹ Giang Chu đã gọi Lưu Tranh là “cô con dâu ngoan”, hai người khoác tay nhau trông như một cặp mẹ chồng – nàng dâu mẫu mực, không biết từ bao giờ đã sớm kết thành một phe.