Chương 5 - Cuộc Chiến Pháp Lý Của Nữ Sinh Đai Học

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

5

Cả làng xây nhà cao tầng hết rồi, chỉ còn mỗi nhà họ Lý vẫn sống trong căn nhà đá cũ kỹ, cũng vì Lý Huệ tiêu xài như nước từ nhỏ đến lớn.

Từ khi cô ta lên đại học, quần áo, giày dép, túi xách, điện thoại, laptop, du lịch… tiêu đến mức đếm không xuể.

Mọi người từng nói:

“Ba Lý Huệ thương con vậy, sau này nhất định nó sẽ rất hiếu thảo!”

Kết quả thì sao?

Cô ta lại lên trường chửi cha ruột mình là “đồ ngu”??

Có một bậc trưởng bối thân quen với ba cô ta giận đến mức mắng thẳng tại chỗ:

“Nói cái thứ gì vậy! Quá đáng hết sức! Đúng là cần phải dạy dỗ lại!”

“Đừng cưng chiều nữa! Cưng ra một con sói mắt trắng rồi đấy!”

Lý Huệ đã quen được nuông chiều, đâu chịu được ai mắng mình, liền quay lại gào lên:

“Liên quan gì tới mấy người? Biến hết đi! Không thì tôi xé mặt từng đứa một!”

Chát!

Một tiếng bạt tai vang dội.

Ba cô ta lần đầu tiên trong đời đánh con gái, đánh đến mức Lý Huệ ngã ngửa xuống đất, mặt hằn rõ dấu năm ngón tay đỏ rực.

Ông vừa đau lòng, vừa tức run cả tay.

Con gái mà ông nâng niu từ nhỏ, chẳng để nó phải chịu chút khổ nào…

Giờ lại quay sang bôi nhọ ông – người cha đã hy sinh tất cả vì nó.

“Mày quỳ xuống cho tao! Xin lỗi! Đồ mất dạy! Tao nuôi mày ăn học là để mày ra ngoài bịa chuyện hại người à?!”

Lý Huệ ngây người nhìn cha mình, hoàn toàn không tin nổi mình lại bị đánh.

“Ba! Cô ta nói dối đó! Ghi âm là giả! Ba đừng tin cô ta! Mau đuổi cô ta đi!”

Tôi lạnh lùng cười:

“Tới tòa cô cũng dám nói đây là ghi âm giả sao? Cô tưởng tự dối mình là xong chuyện à? Nếu nói dối có tác dụng thì cần gì luật pháp?”

“Tôi đến đây, vốn dĩ còn nghĩ nếu cô chịu nghe lời ba mẹ, thì có thể bàn bạc hòa giải.”

“Nhưng cô hết lần này đến lần khác sỉ nhục tôi. Vậy thì khỏi cần nói nữa — hẹn gặp ở tòa.”

Tôi ném lại giấy triệu tập, quay người bước đi.

Mẹ Lý Huệ hoảng hốt chặn tôi lại:

“Bạn học à, vào nhà nói chuyện chút đi. Con bé còn nhỏ dại, đừng để nó bị tạm giam. Chúng ta thương lượng bồi thường, nó sẽ xin lỗi!”

Chưa kịp trả lời, ba Lý Huệ đã thẳng thừng gạt phăng:

“Thương lượng gì nữa? Ai làm sai người đó chịu! Con bé lớn rồi, tôi không chu cấp đồng nào cũng chẳng ai trách tôi cả!”

“Tôi giờ chỉ mong nó đừng bám lấy tôi đòi tiền, rồi quay đầu lại chửi tôi là đồ ngu là tôi mang ơn lắm rồi!”

Lý Huệ mặt mày tái mét, không dám chửi tôi nữa, mà quay sang năn nỉ cha:

“Con sao có thể chửi ba được chứ! Đừng để cô ta ly gián!”

Mẹ cô ta cũng vội vã dàn xếp:

“Ông đừng giận nữa. Con mà vào trại thật thì sao? Mình lo xong chuyện trước đã!”

Nhưng ba cô ta không buồn để ý ai nữa, mà gọi với ra cổng:

“Anh Gia Vỹ, xe ba gác nhà anh còn không? Nhờ anh chở bạn học này ra bến xe giúp tôi một chuyến.”

“Trời không còn sớm, trễ quá là không kịp về thành phố đâu.”

Lý Huệ quay đầu nhìn tôi, ánh mắt đầy oán độc, môi mấp máy mấy lần, nhưng rốt cuộc chẳng nói được lời nào.

Hai ngày sau, chúng tôi gặp lại nhau ở tòa án.

Và cảnh tượng trước mắt… suýt nữa khiến tôi nhận không ra Lý Huệ.

Lý Huệ, người trước giờ luôn cực kỳ để ý đến hình tượng, hôm ấy trông tơi tả đến không nhận ra.

Trên mặt vẫn còn dấu tay sưng đỏ, tóc tai rối bù, bết dầu, người mặc đúng bộ đồ hôm tôi đến nhà cô ta hôm trước.

Khi tôi và chị họ đến tòa, đã thấy cô ta nằm co ro ở một góc tường, dáng vẻ như đã qua đêm tại đó.

Trên mặt cô ta còn dính gỉ mắt, nhìn qua đã thấy mất tinh thần nghiêm trọng.

Trong sảnh có người đang ăn mì ly, Lý Huệ nhìn chằm chằm gói mì, nuốt nước bọt liên tục.

Thấy tôi và chị họ xuất hiện, cô ta lập tức cứng mặt, giả vờ bình tĩnh.

Phiên xét xử bắt đầu rất nhanh.

Vì không thuê nổi luật sư, Lý Huệ tự đứng ra biện hộ.

Nhưng từ đầu đến cuối, cô ta chỉ lặp đi lặp lại một câu:

“Mấy người có bằng chứng gì?”

Chị họ tôi đã nộp đủ các bằng chứng: ảnh chụp bài đăng gốc, bản ghi âm, các mốc thời gian rõ ràng.

Thế mà Lý Huệ vẫn cố chối:

“Có chứng cứ không? Tôi chỉ đăng mỗi tấm ảnh của nó thì gọi là vu khống à?”

“Tôi viết ‘ngủ cùng ba’ thì sao? Ai nói là ngủ kiểu gì? Tình cảm cha con tốt, nghỉ cùng nhau không được à?”

“Nói tôi tung tin đồn trong trường? Chỉ một đoạn ghi âm thì chứng minh được gì? Có ảnh không?”

Cô ta quen gào lên ở nhà là ba nhượng bộ, nên tới tòa vẫn giữ nguyên thái độ coi thường luật pháp.

Nhưng lần này, chẳng ai nể mặt cô ta cả.

Thẩm phán lạnh lùng tuyên bố:

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)