Chương 1 - Cuộc Chiến Pháp Lý Của Nữ Sinh Đai Học

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Vào ngày Lễ Cha, tôi lướt mạng thì thấy một bài đăng gây sốc:

“Nữ sinh đại học 21 tuổi còn ngủ cùng ba ruột? Ai bảo hôm nay là ngày của ổng~”

Tôi vừa nhấp vào xem, suýt chút nữa tức đến ngất đi.

Trong đó là ảnh selfie của chính tôi, còn kèm theo một tấm ảnh chụp lén từ góc thứ ba trong ký túc xá, chụp từ phía sau lưng tôi, lộ rõ màn hình điện thoại đang nhắn tin:

“Chúc mừng ngày của ba! Con nhớ ba lắm!”

Bên dưới là hàng loạt bình luận dơ bẩn, ám chỉ chuyện loạn luân, khiến người ta muốn nôn.

Tôi nhìn góc chụp ảnh, suy đoán ra người chụp lén là bạn cùng phòng – Lý Huệ.

Tôi đối chất, hỏi thẳng tại sao cô ta lại vu khống tôi như vậy.

Cô ta ngửa mặt lườm tôi, giọng đầy khiêu khích:

“Tôi chỉ thấy chướng mắt việc cô là phụ nữ mà còn đi chúc Lễ Cha thôi!”

“Cô đúng là cái đồ nô lệ của đàn ông!”

“Ba cô sinh cô ra chắc? Phụ nữ mang nặng đẻ đau mười tháng, còn ba thì có thể làm gì? Cùng lắm là ba giây!”

“Đừng mơ tôi xin lỗi! Tôi đang phản kháng xã hội nam quyền thay tất cả phụ nữ đấy!”

Sau đó, tôi mang trát hầu tòa đến tận nhà cô ta, bật cho ba ruột cô ta nghe lại những lời “chống nam quyền” kinh điển ấy.

Không cần đàn ông à?

Vậy thì cắt luôn tiền sinh hoạt phí đi cho biết!

Kết quả, vừa bị ba cắt tiền, vừa phải đối mặt với đơn kiện của tôi, cô ta suýt nữa thì sụp đổ.

Ai nói lý lẽ không thể phản công?

Phản công bằng luật pháp, mới là cao tay.

1

“Tốt nhất là cậu xóa bài ngay, nếu không tôi báo cảnh sát!”

“Cậu lấy quyền gì mà xâm phạm quyền hình ảnh của tôi? Cậu lấy tư cách gì mà lôi tôi với ba tôi ra…”

Nửa câu sau, tôi nghẹn đến không thể thốt nổi.

Ai cũng có ba mẹ sinh ra, tại sao lại có người bệnh hoạn đến mức bịa đặt những lời dơ bẩn về quan hệ cha con?

Hai bạn cùng phòng còn lại nghe rõ đầu đuôi câu chuyện, ai cũng thấy Lý Huệ quá đáng.

Nhưng cô ta vẫn trơ mặt, cầm sách bước ra cửa:

“Muốn báo cảnh sát thì nhanh lên, khi nào cảnh sát bắt tôi xóa thì tôi xóa.”

“Dù sao cũng là dân mạng nói trong phần bình luận, liên quan gì đến tôi.”

“Chị đây chỉ thấy ghét cái kiểu con gái như cậu, suốt ngày làm tay sai cho đàn ông!”

Tôi tức đến run cả người, bất lực gọi điện báo cảnh sát.

Sau khi bị cảnh sát tìm đến, Lý Huệ quả thật đã xóa bài và miệng nói xin lỗi.

Nhưng tôi nhìn ra được, cô ta hoàn toàn không hề hối hận.

Chờ cảnh sát vừa đi, gương mặt thật lập tức lộ ra:

“Sao rồi? Được gì chưa? Báo cảnh sát xong, chị đây vẫn chẳng mất mát gì hết.”

“Dạy dỗ mấy con tay sai đàn ông kiểu này, đúng là sướng thật đấy!”

Cô ta bất ngờ giơ điện thoại, tạo dáng chữ V trước mặt tôi chụp selfie, còn cố tình chụp tôi vào khung hình.

“Phải khoe chiến tích với hội chị em mới được!”

“Lần này tôi không chụp rõ mặt cậu đâu nhé~ Cậu cứ báo cảnh sát đi, tôi cũng chẳng xóa!”

Lý Huệ càng lúc càng ngông cuồng.

Cô ta tin rằng bài viết chỉ dùng ngôn từ ám chỉ, không nêu đích danh, nên dù có ra tòa cũng khó mà xác định tội danh.

“Con đàn bà nô lệ! Mày làm gì được tao nào?”

Trước mặt tôi, cô ta đăng bài mới, viết rõ ràng:

“Chọc điên con nô quyền trong phòng, nó càng tức, chị càng sướng. Các chị em học theo nhé, đừng tag tên, đừng chụp rõ mặt, công an cũng bó tay! Nhưng mà nhớ nè tuyệt đối đừng đi công kích nó nhé~ đừng nha~”

Tôi nhìn cô ta với ánh mắt lạnh lùng, không nói một lời.

Cô ta căn bản không hiểu pháp luật, lại còn ra vẻ ta đây như thể đang giảng đạo lý.

Nhưng tôi đã giữ bằng chứng bài đăng đầu tiên trước khi cô ta xóa, và bài đó đã đủ mức độ lan truyền để cấu thành xâm phạm danh dự cá nhân.

Chỉ là quy trình giám định hơi phức tạp đôi chút.

Còn bài viết thứ hai của cô ta, lại vừa hay giúp tôi nối chuỗi bằng chứng, hoàn thiện mối liên hệ logic giữa hai bài đăng.

Lần này, tôi sẽ không để cô ta có cơ hội xóa bài.

Bài càng nổi, cái giá cô ta phải trả sẽ càng lớn.

Tôi gọi điện cho chị họ làm luật sư, kể lại toàn bộ sự việc.

Chị nói trong vòng ba ngày sẽ gửi lại kết quả xử lý.

Tâm trạng tôi nhẹ bẫng, liền đi xuống căn tin ăn cơm.

Vừa bước vào, đã cảm nhận được mấy người lớp bên cạnh nhìn mình bằng ánh mắt là lạ.

Chỗ lấy cơm, Lý Huệ đang đứng tám chuyện với bác nhân viên căn tin.

Tôi đến lượt, bác gái nhìn tôi một cái đầy khó hiểu, xúc nửa muôi rau, rồi cố tình hất hết phần thịt ra ngoài.

Tôi cau mày hỏi:

“Bác làm gì vậy ạ?”

Bác gái tỏ vẻ khó chịu:

“Không muốn ăn thì đi chỗ khác!”

Lý Huệ đứng bên cạnh cười thầm.

Tôi lập tức hiểu ra – chắc chắn lại là cô ta đứng sau giở trò.

“Tôi nói thật với bác nhé, đừng tin linh tinh. Nếu bác cũng hùa theo tung tin đồn, thì cũng phải chịu trách nhiệm pháp lý đấy.”

Tôi nhắc nhở một câu đầy thiện ý, nhưng cô bác nhà ăn lại chẳng nể nang gì, thu luôn cả khay cơm trước mặt tôi.

“Không ăn thì biến đi, đừng cản trở tôi làm việc!”

Mấy sinh viên lớp bên đứng xem lập tức phá lên cười.

Không biết ai còn lớn tiếng châm chọc:

“Nhà ăn cần đảm bảo vệ sinh đấy! Dơ vậy thì đừng ra ngoài nữa, tụi tôi sợ lây bệnh!”

Lý Huệ nhân lúc đó cũng bước tới, giọng mỉa mai chát chúa:

“Ôi chà, mỹ nhân cũng tới ăn cơm à, đừng nói mấy lời bẩn thỉu kẻo dọa sợ người ta~ Ba cô ấy mà biết chắc tức chết!”

Dù đầu óc có chậm đến đâu, tôi cũng đoán được đằng sau lưng tôi, cô ta đã bịa ra những lời dơ bẩn đến cỡ nào.

Nhưng điều tôi không hiểu là — tại sao đám người trước mặt lại dễ dàng tin những lời đó như thật?

Tôi nhìn thẳng vào họ, giọng lạnh băng:

“Mấy người dám chịu trách nhiệm vì những gì mình vừa nói không? Chỉ nghe lời một phía, là đủ để kết luận một người như vậy sao?”

Một nam sinh cười khẩy:

“Nghe à? Tôi tận mắt thấy…”

Chưa nói xong, Lý Huệ lập tức lao đến bịt miệng hắn:

“Suỵt! Biết là được rồi, nói ra làm gì?”

Tôi lập tức bắt được từ khóa “tận mắt thấy”.

Chắc chắn Lý Huệ không chỉ nói miệng, mà còn đưa thứ gì đó cho họ xem.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)