Chương 6 - Cuộc Chiến Nước Sôi
Tôi nghe mà hiểu ngay—bà không hề cảm thấy mình sai, cũng chẳng thèm nghe lời khuyên của tôi.
Bà đã chìm trong cảm giác bị phản bội, bị tổn thương, và sẽ không chấp nhận bất kỳ lời chỉ trích nào.
Tôi thở dài thật sâu, tìm đại một cái cớ rồi đi lên nhà trước.
Tôi đã làm “thùng rác cảm xúc” đủ rồi.
Không ai ngờ rằng, tối hôm đó, mẹ tôi không về nhà.
Gọi điện không nghe máy, nhắn tin không trả lời, đi tìm cũng không thấy bóng dáng đâu.
Bà… bỏ nhà đi rồi.
10
Trước khi mẹ bỏ nhà đi, khi tôi về đến nhà, chị dâu đã bình tĩnh lại, bắt đầu thấy hối hận vì đã ra tay.
Mẹ chị dâu là người lý trí, kiểm soát cảm xúc cũng tốt.
Đương nhiên, một phần cũng vì tôi và anh trai đều đứng về phía chị dâu, khiến bà dễ chấp nhận tình huống hơn.
Bà khuyên nhủ con gái:
“Con đánh mẹ chồng là con sai.
Sau này phải xin lỗi bà ấy.”
Rõ ràng, bà cũng muốn xoa dịu căng thẳng giữa hai bên.
Chị dâu tuy vẫn bực bội, nhưng sau một hồi thuyết phục, cuối cùng cũng miễn cưỡng gật đầu, đồng ý sẽ xin lỗi.
Chị dâu kể lại toàn bộ sự việc, nội dung hoàn toàn trùng khớp với những gì tôi đã hình dung.
Nói đến cuối, sắc mặt chị dâu trở nên khó coi, rồi đột nhiên bùng lên cảm xúc:
“Bà ấy đi khắp nơi rêu rao rằng tôi đánh bà ấy, tạt nước sôi lên người bà ấy. Biết vậy thì tôi đã đánh thật, tạt thật rồi!”
Tôi trợn mắt há hốc mồm.
“Đừng nói bậy!”
Mẹ chị dâu vội đứng ra hòa giải, khuyên con gái nên nhượng bộ, chủ động xin lỗi mẹ chồng.
Chị dâu miễn cưỡng đồng ý.
Mọi chuyện dường như đã đi đến hồi kết.
Anh tôi dứt khoát nói:
“Dọn ra ngoài ở đi. Ngày mai chuyển!”
Lần này, không ai phản đối.
Cả nhà thống nhất: Chị dâu sẽ xin lỗi mẹ tôi, sau đó vợ chồng anh tôi dọn ra ngoài, thuê người chăm sóc chị, từ nay giảm bớt tiếp xúc với mẹ.
Tiền thuê nhà và tiền thuê bảo mẫu, anh tôi đã kiếm đủ, không cần đến sự giúp đỡ từ gia đình.
Mẹ chị dâu miễn cưỡng đồng ý.
Bà biết nếu tiếp tục ép buộc mẹ tôi chăm sóc con gái mình, cuối cùng người chịu khổ vẫn là chị dâu và cháu ngoại, nên đành lùi một bước.
Mọi chuyện tưởng như đã được giải quyết.
Nhưng đúng lúc đó, mẹ tôi bỏ nhà đi.
Không ai ngờ rằng, ở tuổi này, mẹ tôi lại chơi trò bỏ nhà đi bụi.
Trời tối đen, tôi gọi điện cho mẹ, bảo bà lên nhà.
Bà gào lên trong điện thoại:
“Tôi không về!
Các người đều bắt nạt tôi, không cần tôi nữa, vậy thì tôi chết ngoài đường luôn cho rồi!
Dù sao các người cũng chọn con dâu chứ không chọn tôi, vậy thì đừng lo cho tôi nữa!”
Lúc đó, cả căn phòng im phăng phắc.
Ai cũng nghe rõ từng lời mẹ tôi nói.
Sau khi gào thét một tràng, mẹ dập máy cái rụp.
Từ đó gọi thế nào cũng không liên lạc được.
Bầu không khí trong phòng trở nên cực kỳ khó chịu.
Mọi người đã cố gắng hết sức để đưa mọi chuyện về hướng tích cực, thế mà mẹ tôi lại đùng một cái tự biến mình thành nạn nhân rồi biến mất, phá tan cái hòa bình mong manh vừa mới có được.
Mẹ chị dâu cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa, bùng nổ:
“Bà ấy muốn gì đây?
Làm bao nhiêu trò như vậy chưa đủ à?
Không chỉ bỏ nhà đi, còn gọi điện mắng tôi, bảo rằng có bà ấy thì không có con tôi, có con tôi thì không có bà ấy!
Tôi đã nhịn hết lần này đến lần khác, bà ấy thật sự muốn làm quá lên đúng không?!
Ly hôn! Lâm Lâm, về nhà với mẹ!”
Chị dâu lúc này mới biết mẹ tôi đã gọi điện mắng mẹ mình.
Nghe xong, cơn giận bùng lên, cô lập tức đứng dậy thu dọn đồ đạc:
“Được! Có bà ta thì không có tôi, có tôi thì không có bà ta! Ai mà thèm ở lại cái nhà này nữa?!”
Căn phòng phút chốc trở thành một mớ hỗn loạn.
Chúng tôi vừa phải khuyên nhủ chị dâu, vừa phải tìm cách liên lạc với mẹ tôi.
Nhưng rốt cuộc, chẳng bên nào chịu nhượng bộ.
“BỎ ĐI!”
Anh tôi đột nhiên quát lớn, khiến cả phòng lặng ngắt.
“Lâm Lâm, về nhà với mẹ em đi!”
Mẹ chị dâu và chị dâu quay đầu nhìn anh, sắc mặt không mấy dễ chịu.
Anh tôi thở dài, gằn từng chữ:
“Anh đi cùng em luôn.
Thật sự quá mệt mỏi rồi!”
Dứt lời, anh lôi vali ra, bắt đầu gom đồ.
Dưới ánh mắt sững sờ của tôi và ba, anh nhanh chóng xách hành lý ra cửa, rồi cùng vợ con và mẹ vợ một mạch lên xe rời đi.
Mọi chuyện đến nước này, không còn gì để cứu vãn nữa.
Tôi nhìn theo chiếc xe khuất dần, chợt nhận ra một điều:
Có lẽ cả đời này, chị dâu sẽ không quay lại căn nhà này nữa.
Anh tôi cũng sẽ cắt đứt quan hệ với mẹ.
Trước đây, anh đã nhiều lần tâm sự với tôi rằng không thể chịu nổi mẹ, từng mắng bà là kẻ điên, từng muốn rời khỏi gia đình này mãi mãi.
Lần này, có lẽ anh sẽ thật sự bước đi không quay đầu lại.
Ba ngày sau, mẹ tôi mới về nhà.
Tôi không hỏi bà đã đi đâu, cũng chẳng muốn hỏi.
Tôi mệt mỏi quá rồi.
Bà bước vào, nhìn quanh căn nhà trống trải, hỏi tôi:
“Bọn họ đâu?”
Tôi đáp:
“Mẹ không phải nói, nhà này có chị dâu thì không có mẹ, có mẹ thì không có chị ấy sao?
Vậy nên họ đi rồi.”
Mẹ tôi giật mình:
“Đi rồi?”
“Ừ.”
Bà cười lạnh, hừ một tiếng:
“Đi thì tốt!
Tôi vốn dĩ cũng chẳng muốn hầu hạ nó!”
Mẹ tôi vui vẻ được một lúc, rồi lại quay về dáng vẻ siêng năng, bận rộn dọn dẹp phòng.
Đến tối, bà cất công nấu cả một bàn đồ ăn, nhưng chẳng có ai về nhà.
Bà hỏi tôi:
“Ba con đâu?”
Tôi đáp:
“Ba đi công tác rồi.”
Bà lại hỏi:
“Anh con đâu?”
Tôi nói:
“Anh đi cùng chị dâu rồi. À đúng rồi, anh có nhắn lại một câu: Từ giờ sẽ không quay về nữa.”
Mẹ tôi sững sờ:
“Không quay về?”
“Ừ.”
Bà vừa sốt ruột vừa tức giận:
“Nó có ý gì chứ? Đổ hết lỗi lên đầu mẹ à?
Rõ ràng mẹ mới là người bị đánh, bị hắt nước sôi, vậy mà nó lại cho rằng mẹ sai?”
Tôi nghe giọng bà hậm hực, biết ngay trong lòng bà vẫn đang trách chị dâu, vẫn nghĩ mình đúng, vẫn cảm thấy bản thân bị oan ức.
Bà vẫn cho rằng mình có lý, đáng lẽ mọi người phải dỗ dành, phải đứng về phía bà, sao có thể cứ thế mà bỏ đi?
Bà thực sự rất buồn.
Tôi ngắt lời bà:
“À đúng rồi, ngày mai con cũng phải đi học lại.”
Mẹ tôi giật mình:
“Kỳ nghỉ hè còn chưa hết mà, sao vội đi thế?”
Tôi buột miệng:
“Không muốn ở nhà thôi!”
Sắc mặt mẹ tôi lập tức thay đổi:
“Ý con là sao? Con nghĩ mẹ sai à?
Mẹ nuôi con bao nhiêu năm trời, đây là cách con báo đáp mẹ sao?
Hôm trước con không giúp mẹ, mẹ còn chưa tính sổ, giờ lại còn tỏ thái độ với mẹ?”
Bà lại bắt đầu chế độ than vãn.
Tôi vội đổi giọng:
“Tại con có kỳ thực tập, nên phải đi sớm.”
Bà nghe vậy, sắc mặt mới dịu xuống, gắp thức ăn cho tôi, dịu dàng nói:
“Thực tập thì trễ một chút chắc cũng không sao đâu nhỉ?”
Tôi đáp ngay:
“Không được, đây là cơ hội hiếm có, đến trễ là mất chỗ ngay.”
Thực tập cái gì chứ, toàn là xạo thôi.
Mẹ tôi giờ đã mất kiểm soát cảm xúc, ba và anh đều “chuồn” rồi, nếu tôi còn ở lại, chắc chắn sẽ thành nơi trút giận.
Tôi không ngu, tôi cũng phải chạy!
Hơn nữa, tôi thực sự không muốn giao tiếp với mẹ nữa.
Nói chuyện với bà quá khó, quá mệt mỏi.
Tôi không muốn sống trong căng thẳng như vậy.
“Thế à, vậy đi đi.” Mẹ tôi nói. “Cần mẹ cho thêm tiền không? Nhớ ăn uống đầy đủ, con gầy quá rồi.”
Tôi thở dài thật sâu.
Bà thực sự quan tâm tôi.
Nhưng bà không nhận ra rằng, chính mình đã đẩy tất cả những người thân yêu ra xa.
Tôi cười, nói:
“Cảm ơn mẹ, con còn đủ tiền.”
Khoảnh khắc ngồi lên tàu, hít thở bầu không khí tự do, tôi cảm thấy cả người nhẹ nhõm hẳn.
Sau đó rất lâu, mẹ tôi sống trong cô đơn.
Bà ở nhà một mình, thường xuyên than phiền với tôi rằng ba và anh không chịu về, đến cả một người để nói chuyện cũng không có.
Bà mắng anh tôi “có vợ là quên mẹ”.
Rõ ràng vẫn ở trong cùng một thành phố, vậy mà ngay cả một lần về thăm bà cũng không.
Bà oán trách:
“Nuôi con trai phí công!”
Đôi khi, tôi cũng thấy mềm lòng, muốn thử mở lòng, nói chuyện với bà.
Tôi muốn khuyên bà rằng, nếu muốn anh trai và cháu nội quay về, thì bà phải biết lắng nghe, đừng cứ khăng khăng áp đặt tư tưởng “sợ lạnh, sợ gió” của mình lên người khác.
Nhưng tôi còn chưa kịp nói hết câu, bà đã chuyển chủ đề, quay sang trách mắng tôi:
“Con tốt nghiệp xong thì mau về quê!
Mẹ sẽ sắp xếp cho con xem mắt!
Không thể để con đi theo vết xe đổ của anh con, tự chọn bừa bãi rồi cưới phải thứ chẳng ra gì!”
“Anh con bất hiếu, con không được học theo nó!
Con cái mà bỏ rơi cha mẹ là trái đạo đức, trái luân thường!”
“Nhớ mặc ấm, nhớ giữ gìn sức khỏe, đừng ăn đồ lạnh!
Đừng có như chị dâu con, cái gì cũng làm bừa bãi, sau này hậu quả khôn lường!”
“Chắc chắn chị dâu con sau này sẽ bị bệnh đầy người!
Nghe mẹ đi, sau này sinh con không được bật điều hòa!”
Nghe bà nói xong, tôi lập tức nuốt hết những lời thật lòng lại.
Ngay giây phút đó, tôi quyết định:
Sau khi tốt nghiệp, tuyệt đối không bao giờ quay về thành phố C nữa.
Tôi chọn ở lại thành phố nơi tôi học đại học, chỉ về nhà một lần mỗi năm.
Anh tôi cũng chẳng buồn quay về.
Ba và mẹ thường xuyên cãi nhau, thế là ba cứ liên tục công tác để tránh mặt bà.
Mẹ tôi ngày càng cô độc, ngày càng chán nản.
Bà luôn nghĩ mình đã hy sinh tất cả vì gia đình, nhưng đổi lại chỉ là sự ghẻ lạnh.
Có lần, bà khóc lóc kể với tôi qua điện thoại:
“Ba con, năm đó ở cữ không chăm sóc mẹ, khiến mẹ bị bệnh, bây giờ còn dám cãi nhau với mẹ!”
Tôi chẳng buồn nghe nữa, bấm nút tắt ngang cuộc gọi:
“Ôi dào, mẹ ơi, sếp con đang gọi, con tắt máy đây!”
Rồi cúp máy cái rụp.
Có những người già, sự cô đơn của họ…
là do chính họ tự chuốc lấy.
-Hết-