Chương 3 - Cuộc Chiến Nước Sôi

Chỉ cần tôi hơi đau đầu hay sốt nhẹ, bà đều lôi chuyện cá hồi ra nhắc đi nhắc lại.

Lần này bị bắt gặp uống sữa lạnh, tôi vội nói:

“Mẹ, không sao đâu, thỉnh thoảng uống lạnh một chút cũng không vấn đề gì mà.”

Bốp!

Mẹ đột nhiên tát tôi một cái.

Bà nổi giận đùng đùng, gào lên:

“Con thì biết cái gì mà nói?! Con có biết phụ nữ tuyệt đối không được để lạnh không? Con biết tại sao mẹ lại mắc bao nhiêu bệnh thế này không? Chính là vì năm đó ở cữ bị lạnh đấy!”

Tôi ôm mặt, vừa rát vừa tức, suýt nữa bật lại:

— Mẹ à, cú tát này còn hại tôi hơn cả một ly sữa lạnh đấy!

Nói đến đây, phải nhắc đến quan niệm cố chấp của mẹ tôi về chuyện ở cữ.

Bà tin rằng tất cả bệnh tật của mình đều do “không ở cữ tốt” mà ra.

Bà đau đầu thì than vãn:

“Năm đó điều kiện kém, mẹ ở cữ không tốt, bị gió lùa, bây giờ mới đau đầu thế này đây.”

Bà đau dạ dày thì trách:

“Hồi đó mẹ ở cữ, bà nội con cho mẹ uống nước lạnh, bây giờ mới bị đau dạ dày.”

Bà đau chân thì ca thán:

“Lúc ở cữ, ba con vô dụng, mẹ còn phải tự xuống bếp nấu ăn, bây giờ chân đau là vì thế đấy!”

Bà đau ngực thì oán hận:

“Hồi ở cữ, ba con với bà nội làm mẹ tức giận, bây giờ mẹ đau tức ngực đây này!”

Mỗi lần kể lể về bệnh tật, bà đều không quên kèm theo màn trách móc ba tôi và bà nội.

Tóm lại, do họ không chăm bà chu đáo lúc ở cữ, để bà bị lạnh, nên giờ bà mới hay bệnh.

Ba tôi và bà nội chính là tội nhân!

Hễ mẹ tôi và ba tôi cãi nhau, bà lại lôi chuyện này ra làm lý do.

Ba tôi cũng vì thế mà chẳng bao giờ dám ngẩng đầu trước mặt bà.

Bà cũng nhờ vậy mà thoải mái nạt nộ bà nội.

Năm này qua tháng khác, tháng nào cũng kể, năm nào cũng nhắc.

Tôi còn chưa kết hôn, nhưng nghe mãi đến mức chỉ cần ai nhắc đến chuyện ở cữ là tôi suýt bị PTSD luôn rồi.

Thực ra không chỉ mẹ tôi, mà rất nhiều phụ nữ cũng có quan niệm này.

Họ cứ hễ bị bệnh là đổ lỗi cho việc “ở cữ không tốt”.

Mà chuyện này lại được rất nhiều phụ nữ khác đồng tình ủng hộ.

Bất kể sự thật là gì, cứ quy về “hồi ở cữ bị lạnh” là có thể dễ dàng đổ lỗi cho chồng và mẹ chồng.

Dù bệnh không liên quan gì đến thời gian ở cữ, họ vẫn có thể tích lũy “vốn liếng đạo đức” để trách móc người khác.

Và mẹ tôi cũng thế.

Suốt bao năm, lý thuyết “ở cữ bị lạnh” của bà chẳng ai phản bác nổi.

Mãi đến khi anh trai tôi kết hôn, có con, chị dâu Tần Lâm bước vào nhà tôi.

Chị dâu sinh con xong, về nhà tôi ở cữ.

Mẹ tôi giờ đã trở thành mẹ chồng.

Bà rất sợ tương lai chị dâu cũng sẽ trách mình như bà từng trách bà nội.

Vì vậy, bà quyết tâm chăm sóc chị dâu thật tốt, không để chị ấy có cơ hội than phiền hay trách móc sau này.

Bà áp dụng toàn bộ lý thuyết “giữ ấm sau sinh” lên chị dâu.

Giữa mùa hè nóng nực, không cho mở điều hòa.

Quấn chăn dày kín mít cho em bé.

Nước uống phải thật nóng.

Nhưng tất cả những điều này lại là thứ chị dâu ghét nhất.

Mâu thuẫn cứ thế chồng chất.

Hai người cãi nhau ngày càng nhiều.

Tôi không hề bất ngờ khi họ trở mặt.

Nhưng không ngờ, chị dâu lại dám đẩy mẹ tôi.

Đã đẩy rồi thì thôi, còn dám cầm cả bình sữa nóng hất lên người bà!

Cái này phải giải quyết sao đây?

Trên đường về nhà, tôi nhận liên tiếp mấy cuộc gọi.

Toàn là họ hàng gọi đến, ai cũng hỏi:

“Nghe nói mẹ con bị chị dâu con đánh à?”

“Nghe nói còn bị tạt cả nước sôi nữa, có thật không?”

Chắc chắn là mẹ tôi đã kể lể khắp nơi.

Giờ cả dòng họ đều biết chị dâu “ra tay” với bà.

Tôi bắt đầu lo lắng.

Bên nhà thông gia mà biết chuyện, không biết phản ứng sẽ thế nào.

Dù gì thì mẹ vợ của anh tôi cũng không phải người dễ đối phó.

Haiz…

5

Tôi vừa thở dài vừa vội vã về đến nhà.

Vừa bước vào cửa, tôi đã thấy mẹ tôi ôm mặt ngồi trên ghế sô pha, khóc rấm rứt.

Cả phòng khách không thấy bóng dáng chị dâu đâu.

Mẹ tôi ướt sũng từ đầu đến chân.

Từ lúc nhận điện thoại đến khi về đến nhà, tôi mất gần nửa tiếng.

Vậy mà mẹ vẫn chưa chịu thay quần áo, cứ ngồi yên trên ghế sô pha, chờ tôi về để tận mắt chứng kiến cảnh bà “thê thảm” thế nào.

“Trương Thanh, con nhìn mẹ đi!”

Vừa thấy tôi, mẹ lập tức đứng bật dậy, lao đến kể lể:

“Con nhìn đi, mẹ bị đánh, còn bị hắt nước sôi! Là chị dâu con làm đấy!”

Bà tuôn một tràng dài.

Tôi lảng tránh chủ đề:

“Mẹ, mình đi bệnh viện trước đi đã.”

Căn nhà im ắng lạ thường.

Tôi hỏi:

“Chị dâu đâu rồi?”

Mẹ gằn giọng:

“Nó ở trong phòng ngủ! Đúng là đồ vô lương tâm!”

Tôi vội nói:

“Đi đi mẹ, phải khám sớm, để lâu sẽ để lại sẹo đấy.”

Ngay khi bước vào nhà, tôi đã nhận ra mẹ chỉ trông có vẻ thảm hại, chứ thực ra không bị thương nặng.

Chắc nước không nóng lắm.

Thật ra, tôi muốn nói rằng, mọi chuyện đều do mẹ tự chuốc lấy.

Dù chị dâu hành động hơi quá, nhưng lỗi gốc vẫn từ mẹ mà ra.

Bà cố chấp, không chịu nghe ai, cứ lặp đi lặp lại một chuyện đến mức ai cũng phải phát cáu.

Chị dâu tức giận cũng là điều dễ hiểu.

Nhưng tôi không dám nói thật.

Mẹ vẫn không ngừng càm ràm, mong tôi đứng về phía bà, lên án chị dâu.

Tôi không muốn đổ thêm dầu vào lửa, chỉ tập trung giục bà đi bệnh viện.

Lên xe, mẹ lại bắt đầu kể lể.

Bà nhấn mạnh bao nhiêu tâm huyết đã dành cho chị dâu, vậy mà chị ấy lại đối xử tệ bạc với bà.

Vừa nói, bà vừa rưng rưng nước mắt.

Tôi im lặng lắng nghe, thỉnh thoảng “ừm” vài tiếng, thỉnh thoảng nói vài câu dỗ dành.

Đôi khi cũng phụ họa chê trách chị dâu vài câu, để mẹ bớt giận.

Nhưng trong lòng tôi nghĩ:

Mẹ mà chịu nghe lời ngay từ đầu thì đã không bị đánh, cũng chẳng bị hắt nước.

Một lát sau, mẹ khóc kể xong với tôi, liền gọi điện cho anh trai.

Vừa mở miệng, bà đã hét ầm lên:

“Vợ mày đánh mẹ! Còn tạt mẹ cả nước sôi!”

“Mày xem mày lấy phải loại đàn bà gì thế?! Đầu óc mày có vấn đề không hả?!”

“Mày muốn mẹ con tao chết thì mới vừa lòng à?!”

Mẹ nói to đến mức bác tài giật mình, liên tục quay lại nhìn.

Bà gào vào điện thoại, xả cơn thịnh nộ vào anh trai.

Những lời chửi rủa cực kỳ khó nghe.

Tôi thở dài một hơi, rất sâu.

Trong trận chiến giữa mẹ tôi và chị dâu, người khổ sở nhất không phải tôi.

Mà là anh trai tôi.

Mỗi khi hai người họ cãi nhau, chị dâu sẽ trút giận lên anh, mẹ tôi cũng sẽ mắng anh.

Anh tôi lúc nào cũng là người đứng giữa, bị chửi tơi bời từ cả hai phía.

Anh có lý trí, đương nhiên phải đứng về phía chị dâu.

Nhưng dù anh nói bao nhiêu lần, mẹ tôi vẫn tin rằng cháu nội sẽ bị lạnh, vẫn khăng khăng làm theo ý mình.

Lúc này, anh tôi đang đi làm.

Công việc của anh đang ở giai đoạn quan trọng để được thăng chức.

Anh muốn kiếm nhiều tiền hơn để lo cho vợ con, tiết kiệm để sửa nhà, đợi đến khi nhận nhà mới có thể nhanh chóng chuyển ra ngoài.

Nhưng anh không ở nhà, mẹ và chị dâu ở chung thì lúc nào cũng có chuyện.

Đã không biết bao nhiêu lần, anh bận tối tăm mặt mũi nhưng vẫn phải xin nghỉ để chạy về dàn xếp mâu thuẫn giữa họ.

Anh kiệt sức.

Có lần, anh nổi nóng quát mẹ:

“Con đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng mặc nhiều đồ cho con! Mẹ không hiểu tiếng người à?!”

“Giữa mùa hè mà mẹ còn lấy nước sôi pha sữa, mẹ bị làm sao vậy?! Nếu không biết chăm trẻ thì đừng có trông nữa!”

Càng nói, anh càng tức, đến mức không kiềm chế được nữa, bắt đầu chửi bậy.

Nhưng mẹ tôi chẳng quan tâm anh nói gì.

Bà chỉ chú ý vào một câu duy nhất:

“Mày dám nói tao không hiểu tiếng người?”

Bà lập tức sụt sùi khóc lóc:

“Nuôi con đúng là vô dụng, cưới vợ về là quên mẹ ngay!”

Sau đó, bà chạy đi tìm mấy bà hàng xóm, than thở con trai mình bất hiếu.

Bà tụ tập cùng một đám bác gái, ngồi đó kể tội con dâu không biết điều, con trai thì quên ơn mẹ.

“Mấy bà có nghe thấy không? Thằng con tôi dám nói tôi không hiểu tiếng người đấy!”

“Có đứa con nào nói vậy với mẹ nó không? Nó đúng là súc sinh mà!”

Anh tôi tức đến mức nhảy dựng lên, gào lên với bà:

“Vấn đề ở đây là mẹ không nghe con nói gì cả đúng không? Con đã nói cả trăm câu, nhưng mẹ chỉ nhớ mỗi câu đó thôi đúng không?!”

Mẹ tôi bĩu môi:

“Mày chửi mẹ, còn nói tục nữa. Mày không có hiếu với mẹ!”

Mẹ tôi trách anh trai không tôn trọng bà, không kính trọng bề trên, cưới vợ xong thì theo phe vợ, hợp sức lại bắt nạt bà.

Nhìn hai người nói chuyện với nhau, tôi—một người ngoài cuộc—cũng cảm thấy đau đầu.

Anh trai cố gắng nói lý lẽ, mẹ tôi không nghe.

Anh bực quá quát lên, mẹ lại trách anh thái độ không đúng.

Giống như gà nói chuyện với vịt.

Bao nhiêu lần, tôi đều phải đứng ra giảng hòa, giúp anh trai đang phát điên bỏ đi trước khi mọi chuyện tệ hơn.

Từng có lần, tôi lén đề nghị anh:

“Anh đừng cãi nhau với mẹ nữa, bà không nghe đâu. Hai người cãi nhau cũng chỉ là giao tiếp vô hiệu. Mà nếu anh lỡ miệng, mẹ lại vin vào cớ anh bất hiếu. Cách tốt nhất là không sống chung. Hay là anh chị dọn ra ngoài đi, thuê người giúp việc hoặc bảo mẫu chăm chị dâu.”

Anh trai nhíu mày, vẻ mặt đầy bất lực:

“Anh cũng muốn thế lắm, nhưng cả mẹ lẫn chị dâu đều không chịu!”

Anh đề xuất dọn ra riêng, thuê người chăm sóc chị dâu, nhưng cả mẹ tôi lẫn chị dâu đều phản đối.

Tôi chỉ biết thở dài, không biết nói gì nữa.

Chuyện chị dâu không muốn ra ngoài ở cữ phải bắt đầu từ đám cưới của hai người.

Đó lại là một câu chuyện rối rắm khác.