Chương 1 - Cuộc Chiến Nước Sôi

Mẹ tôi cực kỳ sợ lạnh.

Chị dâu tôi ở cữ vào giữa mùa hè, nhưng mẹ tôi lại không cho chị bật điều hòa.

Chị dâu tôi phản đối nên mẹ tôi đã lẻn vào phòng để rút phích cắm điều hoà.

Chị dâu tôi không cho bà vào phòng nên bà đành phải cắt điện.

Mẹ còn nói: “Mẹ làm thế là vì tốt cho con! Nếu bị lạnh, sau này con sẽ mắc bệnh hậu sản!”

Mẹ muốn quấn chăn dày cho em bé, còn pha sữa bằng nước sôi.

Chị dâu tôi không đồng ý.

Mẹ tôi giận dữ hét lên: “Con cho cháu mẹ uống sữa nguội, có phải muốn hại che.t  nó không?”

Hai người vì chuyện này mà cãi nhau vô số lần.

Hôm đó, chị dâu không nhịn nổi nữa, làm một chuyện rất to tát – chị dội nước sôi vào mẹ tôi.

Mọi người đều sửng sốt.

1

Lúc nghe tin, tôi đang đi mua sắm với bạn.

“Gì cơ?” Tôi không dám tin, hỏi lại. “Mẹ, mẹ nói gì cơ?”

Mẹ tôi khóc nức nở trong điện thoại: “Chị dâu con ra tay đánh mẹ, còn hắt cả nước sôi vào mẹ!”

“…Hả?”

Mẹ hét lên: “Chính chị dâu con, Tần Lâm, đánh mẹ! Dội cả nước sôi vào mặt mẹ! Mẹ sắp che.t rồi!”

Tôi sững sờ.

Bạn tôi thấy sắc mặt tôi không ổn, lo lắng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Tôi cố gắng bình tĩnh: “Không sao… để tớ nghe điện thoại đã.”

Nói xong, tôi chạy sang phía bên kia đường, căng thẳng hỏi: “Mẹ, rốt cuộc chuyện gì xảy ra?”

Mẹ vẫn khóc rống lên, xúc động đến mức lặp đi lặp lại rằng mình có ý tốt, nhưng chị dâu lại đánh mẹ, còn dội nước sôi vào mẹ.

Bà vừa khóc vừa kể lể, lúc thì nói nhanh, lúc thì nghẹn ngào, tôi nghe không rõ nổi.

Chỉ có một điều chắc chắn—mẹ bị chị dâu đánh, còn bị nước sôi hắt vào mặt.

Dù sao mẹ cũng đã nhấn mạnh chuyện đó đến mấy chục lần.

Tôi khuyên: “Mẹ, đừng kích động nữa, mẹ đi bệnh viện ngay đi…”

Mẹ gào lên: “Con về ngay! Lập tức về đưa mẹ đi bệnh viện!”

Tôi vội vàng gật đầu: “Được, được! Con đang về rồi, mẹ chờ con chút!”

Mẹ lại khóc rống: “Sống thế này không nổi nữa! Nhà này có nó thì không có mẹ, có mẹ thì không có nó! Mẹ có lòng chăm sóc nó ở cữ, mà nó lại muốn giết mẹ!”

Trong lời mẹ chẳng có chút đau đớn nào, chỉ toàn là trách móc chị dâu.

Tôi đoán, có lẽ mẹ không bị thương nghiêm trọng.

Bởi vì nếu bị nước sôi hắt thẳng vào mặt, còn đâu thời gian mà gọi điện chửi chị dâu?

Tôi nhanh chóng quay lại nói với bạn là có việc gấp phải về nhà rồi vội bắt xe.

Mẹ vẫn không ngừng khóc kể trong điện thoại.

Tôi cố gắng ghép các chi tiết lại để hiểu chuyện gì đã xảy ra.

Mãi mới nắm được đại khái—mẹ lại kiếm chuyện nữa rồi.

Hôm nay, ở nhà, mẹ và chị dâu lại cãi nhau vì chuyện quấn chăn cho em bé.

Nghe đến đây, tôi thở dài trong lòng.

Từ lúc chị dâu sinh con, mẹ và chị ấy đã cãi nhau vô số lần vì chuyện này.

Ban đầu, chị dâu nhẹ nhàng nói: “Mẹ, trẻ sơ sinh dễ nóng lắm, giờ lại là mùa hè, không cần quấn chăn dày hay đội mũ len đâu ạ.”

Mẹ đáp: “Không được! Trẻ sơ sinh không thể bị gió lùa hay nhiễm lạnh. Con biết thóp trẻ con không? Chỗ đó chưa khép lại, đầu nó còn lõm xuống, não còn lộ ra ngoài đấy, không thể để trúng gió được! Gió lùa vào thóp, trẻ sẽ chết!”

Sắc mặt chị dâu tối sầm.

Tôi chen vào: “Mẹ, chỗ đó không gọi là thóp, mà là thóp đầu ạ.”

Mẹ lườm tôi một cái: “Tránh sang một bên!”

Chị dâu nhíu mày, mẹ vẫn khăng khăng muốn quấn chăn.

Chị dâu không nói gì, chỉ lặng lẽ bước xuống giường, tháo hết chăn và mũ của em bé.

Cô ấy dùng hành động để thể hiện thái độ.

Chuyện này làm mẹ tôi tức điên.

Bà há miệng định cãi, nhưng rồi lại thôi.

Quay đầu gọi điện cho anh trai tôi để mách.

Chị dâu cũng tức giận, nhắn tin trên WeChat liên tục.

Buổi tối, anh trai tan làm về nhà, nghiêm túc nói với mẹ: “Mẹ, trẻ sơ sinh sợ nóng, đừng quấn chăn dày nữa.”

Tôi cũng giúp thuyết phục.

Mẹ thấy không ai ủng hộ mình, bèn lẩm bẩm đầy ấm ức.

“…Mẹ thành tội đồ rồi à? Không biết thóp trẻ con không được gió lùa sao? Trẻ nhỏ thế này, không quấn chăn rồi bị lạnh thì làm sao? Biết lạnh sẽ sinh bệnh không? Mấy đứa định hại cháu đích tôn của mẹ à…”

Một người đến cả “thóp” còn đọc không đúng, ai mà tin nổi lý lẽ của bà?

Chúng tôi thay phiên nhau khuyên, mẹ cũng gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu trẻ con sợ nóng.

Nhưng hôm sau, đâu lại vào đấy.

Sau đó, cháu trai tôi nổi rôm sảy khắp người, từng nốt sần đỏ, khóc ré lên đầy tội nghiệp.

Ban đầu, ai cũng nghĩ là bị dị ứng.

Chị dâu đau lòng đến mức, dù đang ở cữ vẫn bế con đến bệnh viện.

Bác sĩ kiểm tra xong, nghiêm túc nói: “Do nóng quá. Trẻ sơ sinh không thể mặc đồ quá dày, mặc nhiều sẽ gây rôm sảy.”

Thì ra, khi chị dâu nghỉ ngơi, mẹ tôi vẫn tiếp tục quấn kín cháu bé.

Giữa mùa hè gần 40 độ ở thành phố C, một đứa trẻ sơ sinh mặc đồ dài, đội mũ, đi tất, bên ngoài còn quấn thêm một lớp chăn nhỏ—không bị nổi rôm mới lạ.

Ở đây, nhiều gia đình truyền thống vẫn có thói quen cho trẻ sơ sinh mặc quần áo dài.

Ban đầu, chị dâu phản đối.

Nhưng mẹ tôi liên tục thuyết phục rằng trẻ con không thể để lạnh, không thể bị gió lùa, lại còn đưa ví dụ về mấy nhà trong khu chung cư cũng làm như vậy.

Cuối cùng, chị dâu miễn cưỡng đồng ý, chỉ thay bộ đồ dài mỏng hơn cho con.

Kết quả, mẹ lén lút mặc cho cháu toàn quần áo dày.

Không chỉ vậy, còn quấn thêm chăn.

Lần đó, cháu bị rôm sảy.

Bác sĩ kết luận nguyên nhân là do nóng.

Chị dâu kéo bác sĩ đến trước mặt mẹ tôi, chỉ vào đứa bé trong lòng mẹ, hỏi: “Bác sĩ, ông xem con tôi có mặc quá dày không?”

Bác sĩ đáp: “Dày, quá dày. Không thể mặc thế này được.”

Tôi biết chị dâu cố tình kéo bác sĩ đến để mẹ tôi nghe thấy.

Ai ngờ mẹ tôi lập tức đứng phắt dậy, hùng hổ hỏi bác sĩ:

“Ông nói mặc dày, vậy nếu tôi cởi bớt đồ cho thằng bé, sau này nó bị cảm lạnh, ông chịu trách nhiệm không?”

Bác sĩ sững người vài giây, lúng túng cười trừ rồi nhanh chóng rời đi.

Mẹ tôi đắc ý nhìn chị dâu: “Thấy chưa, bác sĩ cũng không dám khẳng định đấy! Nói thật, đừng có lúc nào cũng tin bác sĩ. Người già chúng tôi có kinh nghiệm hơn lớp trẻ nhiều!”

Sắc mặt chị dâu lúc đó xanh mét.

2

Sau lần đó, quan hệ giữa mẹ tôi và chị dâu ngày càng căng thẳng.

Những mâu thuẫn giữa họ ngày một nhiều, không chỉ xoay quanh chuyện mặc quần áo dày hay mỏng, mà còn cả việc bật điều hòa, nước uống phải ấm bao nhiêu độ…

Mẹ tôi nhất quyết không cho chị dâu bật điều hòa.

Bà nói nếu bật sẽ bị bệnh hậu sản.

Bà khuyên bảo hết lời: “Con có biết bệnh hậu sản khó chữa thế nào không? Mẹ bây giờ hay đau đầu, sốt vặt, tất cả là do hồi đó ngồi cữ không tốt, bị gió lùa, nhiễm lạnh đấy. Con mà không nghe lời, sau này khổ thì đừng trách. Mẹ làm tất cả là vì tốt cho con!”

Chị dâu không nhịn được: “Giờ là mùa hè, gần 40 độ rồi, con cần bật điều hòa!”

Hai người không thể thỏa hiệp.

Tối đến, chị dâu ngủ say, mẹ tôi lén vào phòng, tắt điều hòa.

Chị dâu bị nóng tỉnh dậy, tức giận hét lên: “Con muốn bật điều hòa! Mắc bệnh hay không là chuyện của con!”

Mẹ tôi không tin.

Bà lén lút than thở với tôi: “Cứ đợi mà xem, nếu sau này nó bị bệnh hậu sản, chắc chắn sẽ đổ lỗi cho mẹ không chăm sóc nó chu đáo.”

Vậy là bà vẫn cố chấp làm theo ý mình.

Hai người cứ thế—một bật điều hòa, một tắt điều hòa, lặp đi lặp lại mấy lần.

Cuối cùng, chị dâu khóa cửa, không cho mẹ vào phòng nữa.

Nhưng mẹ tôi vẫn tìm cách lén vào, rút thẳng phích cắm điều hòa.

Chị dâu tức điên, hai người lại cãi nhau một trận lớn.

Sau đó, chị dâu bật lại điều hòa.

Mẹ tôi lo lắng đến phát điên, lẩm bẩm với tôi không biết bao nhiêu lần:

“Con bé này sao không biết quý trọng sức khỏe của mình vậy? Bị lạnh, bị gió lùa, sau này mắc bệnh hậu sản thì sao? Đến lúc đó, không phải lại đổ lỗi cho mẹ à? Đúng là hết nói nổi!”

Rồi bà dứt khoát kéo cầu dao điện xuống.

Tôi đang nằm trong phòng nghịch điện thoại, cảm thấy nhiệt độ ngày càng nóng, tưởng điều hòa bị hỏng, liền chạy ra hỏi mẹ:

“Mẹ ơi, hình như điều hòa hỏng rồi.”

Mẹ thản nhiên đáp:

“Hỏng thì hỏng thôi.”

Chị dâu cũng tưởng điều hòa hỏng.

Đến khi phát hiện mất điện, nghĩ rằng bị nhảy aptomat, chị định gọi thợ sửa chữa thì mẹ mới chịu thú nhận mình đã kéo cầu dao.

Tôi sẽ không bao giờ quên vẻ mặt của chị dâu lúc đó.

Mẹ còn dửng dưng nói:

“Mẹ đều làm vậy là vì tốt cho con! Con cứ cố chấp đòi bật điều hòa, thế thì giờ mọi người cùng chịu nóng với con nhé.”

Chị dâu gào lên:

“Con có bắt mọi người chịu nóng cùng con không?!”

Một chuyện nhỏ như bật điều hòa, chỉ vì không thể hòa giải mà thành ra cãi vã không dứt, hai người cứ thế mà trở mặt như kẻ thù.

Một trong những chuyện khác họ hay cãi nhau là pha sữa cho em bé.

Cháu trai tôi bú mẹ kết hợp với sữa công thức.

Chị dâu ít sữa, phần lớn thời gian phải pha sữa ngoài.

Chị pha sữa bằng nước 40 độ.

Nhưng mẹ tôi tin chắc rằng 40 độ quá nguội, nhất định phải dùng nước sôi để pha.

Bà cho rằng nước sôi mới diệt được vi khuẩn, trẻ con uống sữa nguội sẽ bị lạnh bụng.

Mỗi lần mẹ tôi pha sữa bằng nước sôi, chị dâu đều nhắc:

“Vậy khi cho bé bú, mẹ nhớ để nguội rồi hãy cho uống nhé.”

Mẹ tôi gật đầu đồng ý ngay.

Bà đúng là có để nguội một chút trước khi cho bé bú.

Nhưng vấn đề là: “Để nguội” nghĩa là nguội đến mức nào?

Hai người chưa bao giờ thống nhất được chuyện này.

Mẹ tôi chỉ chờ sữa bớt nóng một chút rồi đưa cho bé bú.

Ban đầu, chị dâu không để ý.

Sau này thấy con hay khóc, không chịu bú, cầm bình sữa lên thử thì phát hiện vẫn còn nóng rẫy.