Chương 6 - Cuộc Chiến Kinh Phí Trong Công Ty

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Mọi người bị cảnh tượng bất ngờ này làm cho sững lại.

Trong im lặng, vang lên một tiếng nức nở lạc nhịp.

Là Vương Hách đang khóc.

Ban đầu chỉ là tiếng rên rỉ khe khẽ trong cổ họng, chẳng khác gì con thú bị thương, rồi nhanh chóng biến thành tiếng khóc nức nở.

Hắn chống tay, quờ quạng bò trên sàn như cá mắc cạn, chật vật tiến về phía tôi.

Đầu gối quần tây cọ trên nền gạch bóng loáng, phát ra tiếng rít gai người.

Bò tới chân tôi, hắn đưa đôi tay run rẩy ôm chặt lấy bắp chân tôi.

Sức bấu rất mạnh, như kẻ chết đuối túm được khúc gỗ.

“Tô Nhiên, chị Tô, tôi sai rồi!”

Khuôn mặt hắn áp vào ống quần tôi, nước mắt nước mũi tèm lem, giọng run rẩy, khẩn cầu một cách thấp hèn:

“Tôi thực sự sai rồi! Tôi trả chị tiền, gấp đôi! Không, gấp mười!”

“Xin chị, xin chị tha cho tôi! Tôi không thể ngồi tù, tôi không thể ngồi tù được!”

Cái đầu từng ngạo mạn giờ cúi sát xuống bùn đất.

Tôi cúi nhìn bàn tay đang bấu chặt, các đốt trắng bệch vì dồn sức.

Tôi không lập tức gạt ra, chỉ đứng yên để hắn ôm.

Rồi nhẹ nhàng nhưng dứt khoát rút chân lại.

Tay hắn chụp vào khoảng không, ngẩng khuôn mặt đầm đìa lên nhìn tôi trống rỗng.

Tôi đứng cao hơn, nhìn xuống hắn, giọng không chút dao động, như chỉ kể lại một sự thật đã rồi:

“Lúc anh lấy tiền công ty trải đường cho mình, phản bội người tin anh, anh có nghĩ đến chuyện tha cho công ty không?”

Tiếng khóc của hắn khựng lại.

“Lúc anh dẫn cả đội sỉ nhục, cô lập tôi, coi số tiền tôi ứng gấp cứu như tiền lẻ của anh, anh có nghĩ đến chuyện tha cho tôi không?”

Hắn há miệng định cãi, nhưng chẳng nói nổi câu nào, chỉ vô vọng lắc đầu.

Tôi đưa mắt nhìn ra khắp phòng họp, lướt qua những kẻ từng hùa theo hắn.

Những kẻ từng mỉa mai tôi trong phòng trà.

Những kẻ cố ý gây khó dễ cho tôi.

Những gương mặt từng nhìn tôi với ánh mắt hả hê sau khi tôi bị Tổng giám đốc mắng.

Giờ đây, đồng loạt tái mét.

Họ cúi gằm hoặc quay đi, không dám đối diện ánh mắt tôi.

“Còn các người.”

Giọng tôi vẫn bình thản.

“Khi các người hưởng thụ phúc lợi không thuộc về mình, thản nhiên dùng hóa đơn giả để chiếm công quỹ, rồi tấn công người đồng nghiệp chỉ ra cái sai đó, chính nghĩa của các người ở đâu?”

Không ai trả lời.

Căn phòng chỉ còn tiếng nức nở nghẹn ngào của Vương Hách và tiếng thở gấp gáp của vài người.

Nhóm lợi ích lấy Vương Hách làm trung tâm, trong đối diện bằng chứng và quyền lực tuyệt đối, yếu ớt như tờ giấy.

Giờ đây, từng người bọn họ đã biến thành bị cáo trên ghế xét xử.

9

Vị Chủ tịch im lặng từ đầu cuộc họp cuối cùng cũng cất lời.

Ông không nhìn ai, chỉ nói về phía cửa:

“Gọi bảo vệ.”

Giọng ông bình thản nhưng chứa sức nặng kết thúc mọi chuyện.

Quản lý hành chính đứng ngoài lập tức gật đầu, nhanh chóng rời đi.

Chẳng bao lâu, hai bảo vệ mặc đồng phục bước vào, tiến thẳng tới chỗ Vương Hách đang ngồi bệt dưới đất.

Như đoán được điều sắp xảy ra, hắn hoảng loạn lùi lại, miệng lắp bắp kêu:

“Không… đừng bắt tôi! Tổng giám đốc! Chủ tịch!”

“Tôi từng lập công cho công ty! Tôi từng ký hợp đồng cả chục triệu! Các người không thể đối xử với tôi thế này!”

Nhưng chẳng ai đáp lại.

Bảo vệ mỗi người giữ một bên tay, lôi hắn đứng dậy.

Hai chân hắn mềm nhũn, gần như bị kéo đi.

Đi ngang qua tôi, hắn cố dồn chút sức cuối cùng để quay lại, đôi mắt đỏ ngầu đầy tơ máu găm vào tôi, tràn hận thù và bất cam.

Tôi hiểu ánh mắt đó, nhưng chỉ lặng lẽ nhìn cho đến khi bóng hắn khuất khỏi cửa phòng họp.

Ánh mắt sắc lạnh của Chủ tịch quét qua toàn bộ những người còn lại.

“Vương Hách bị tình nghi chiếm dụng tài sản và đánh cắp bí mật thương mại, công ty lập tức giao cho cảnh sát xử lý.”

“Hắn phải trả giá trước pháp luật và chịu toàn bộ thiệt hại kinh tế đã gây ra cho công ty.”

Ông quay sang Tổng giám đốc Trần – gương mặt đã trắng bệch:

“Trần Văn, với tư cách người đứng đầu chi nhánh, anh đã nghiêm trọng thất trách, dung túng cho sai phạm, gây thất thoát tài sản và rủi ro tiềm ẩn.”

“Công ty sẽ lập tức chấm dứt hợp đồng lao động, thu hồi một phần tiền thưởng thành tích thời anh tại nhiệm, và sẽ thông báo rộng rãi trong ngành.”

Người Trần Văn chao đảo, vịn mép bàn mới đứng vững, môi run run, không nói được lời nào.

Chủ tịch nhìn sang nhóm nòng cốt của Vương Hách, kể cả Trương Lượng – kẻ đầu tiên tố cáo hắn.

Họ đứng cứng ngắc như phạm nhân chờ tuyên án.

“Các anh,”

Giọng Chủ tịch lạnh như thép.

“Với tư cách là người trực tiếp tham gia và tiếp tay cho hành vi phạm tội của Vương Hách, công ty sẽ lập tức sa thải toàn bộ, vĩnh viễn không tuyển dụng lại.”

“Tình tiết liên quan sẽ được thông báo trong toàn ngành, và công ty giữ quyền truy cứu trách nhiệm pháp lý.”

“Đừng mà!”

Một nhân viên kinh doanh trẻ bật khóc kêu lên:

“Chủ tịch, chúng tôi bị ép! Chúng tôi không biết gì hết!”

Sắc mặt Trương Lượng tái nhợt, có lẽ không ngờ “lập công chuộc tội” cũng không cứu được mình.

Sự nghiệp của hắn, từ giây phút này, đã chấm hết.

Cuối cùng, Chủ tịch nhìn sang toàn bộ nhân viên từng hùa theo làm bậy.

“Những người còn lại, tùy mức độ sẽ bị hạ lương, ghi vào hồ sơ kỷ luật, hủy tư cách xét thưởng và đánh giá xuất sắc trong năm nay.”

“Quyết định cụ thể sẽ do phòng nhân sự thông báo sau.”

Phiên tòa nội bộ kết thúc.

Phòng họp chết lặng.

Không ai dám cầu xin nữa, chỉ còn lại sự im lặng tuyệt vọng.

Vì chút lợi ích nhỏ nhoi, vì sự “hòa nhập” giả tạo, vì đứng về phía một kẻ tưởng như quyền lực, cuối cùng họ phải trả cái giá không thể gánh nổi.

Sau cơn bão, công ty lập tức trở lại trật tự với tốc độ lạnh lùng.

Nhóm nòng cốt của Vương Hách bị nhổ tận gốc, bàn làm việc dọn sạch như chưa từng tồn tại.

Những nhân viên bị kỷ luật cũng im lặng hẳn, cắm cúi làm việc, và văn phòng không bao giờ còn vang những lời đồn đoán chua chát nữa.

10

Người phụ trách mới của chi nhánh nhanh chóng được bổ nhiệm, mang theo phong cách quản lý của trụ sở chính và bàn tay sắt.

Sổ sách công ty được rà soát lại từ đầu, quy chế nội bộ được nhắc đi nhắc lại, bầu không khí nghiêm túc và chặt chẽ thay thế hoàn toàn sự hỗn loạn và mùi hôi bẩn trước kia.

Nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành.

Ngày bàn giao toàn bộ công việc, là một buổi chiều nắng đẹp.

Tôi thu dọn những món đồ cá nhân đơn giản, chỉ gói gọn trong một chiếc thùng giấy nhỏ.

Đi ngang qua những bàn làm việc vừa quen vừa lạ, vài đồng nghiệp ngẩng đầu nhìn tôi với ánh mắt phức tạp.

Có sự kính nể, có sự né tránh, và đâu đó ẩn giấu một chút biết ơn khó nhận ra.

Tôi không chào tạm biệt bất kỳ ai, chỉ lặng lẽ bước ra khỏi tòa nhà nơi mình đã làm việc suốt mấy tháng qua.

Nắng chiếu lên người, mang theo chút ấm áp.

Tôi ngoảnh lại nhìn tòa nhà văn phòng, những tấm kính phản chiếu màu xanh của bầu trời.

Mọi chuyện xảy ra ở đây, từ giờ sẽ thuộc về quá khứ.

Khi trở về trụ sở chính, tôi vẫn là Tô Nhiên – “kế toán vàng” của phòng Tài chính.

Trên bàn làm việc lại chất đầy báo cáo mới, đồng nghiệp đang bàn luận về các dự án mới.

Mọi thứ đều giống như khi tôi rời đi, như thể vài tháng ẩn mình và đấu trí kia chỉ là một giấc mơ dài.

Chỉ có tôi hiểu, có những thứ đã khác.

Trong sổ sách của tôi, lại thêm một khoản nợ xấu đã được xóa sổ triệt để.

Vậy là tốt.

Bởi công việc của tôi, chính là khiến từng khoản mục đều rõ ràng, minh bạch, và khép lại trọn vẹn.

(Toàn văn hoàn)

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)