Chương 7 - Cuộc Chiến Không Ngờ

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

7

Cảnh tượng chó cắn chó giữa hai người khiến cả phòng họp chết lặng.

Mọi người thì thầm bàn tán:

“Không ngờ Tổng Cố lại là loại người như vậy.”

“Bình thường ra vẻ đạo mạo, hóa ra sau lưng bẩn thỉu thế.”

Cố Thời Diễn loạng choạng lao về phía tôi, mắt đỏ hoe, giọng khản đặc:

“Tinh Miên… Tinh Miên! Nghe anh nói đã!”

Tôi lạnh lùng nhìn anh ta, không hề có chút động lòng.

“Chúng ta từng rất tốt với nhau mà, em còn nhớ không?”

“Khi em mới vào công ty, chính anh là người cầm tay chỉ dạy em từng bước.”

“Lần đầu em thức trắng đêm để vẽ bản thiết kế, anh là người mang cà phê đến cho em. Khi em mang thai, mỗi ngày anh đều xoa chân cho em khi chúng bị sưng.”

“Đủ rồi.” – Tôi lạnh lùng cắt ngang. – “Cố Thời Diễn, giờ anh nói những lời này không thấy nực cười sao?”

Biểu cảm anh ta đông cứng, sau đó càng thêm hoảng loạn.

“Anh biết anh sai rồi! Thật sự biết sai rồi! Em cho anh một cơ hội, anh thề sẽ đối xử tốt với em và con, anh hứa!”

Tôi bật cười lạnh:

“Anh đã từng cho tôi cơ hội sao? Khi con gái suýt chết đói ở nhà, anh đang ở đâu?”

“Lúc anh và Tô Niệm Niệm thuê phòng, anh có nghĩ đến tôi và con không? Giờ sắp đi tù rồi mới nhớ đến tôi à?”

Gương mặt anh ta lập tức vặn vẹo, chút giả vờ cuối cùng cũng tan vỡ.

“Hạ Tinh Miên! Đừng có mà quá đáng! Cô tưởng cô muốn làm gì cũng được à? Tôi nói cho cô biết, ly hôn thì được, nhưng cô đừng hòng mang con gái đi!”

Tôi nhướng mày, như vừa nghe một câu chuyện cười:

“Ồ? Anh dựa vào cái gì?”

“Tôi là bố nó! Tôi có quyền giám hộ hợp pháp!” – Anh ta gào lên đầy điên loạn. – “Nếu cô dám ép tôi, tôi sẽ khiến cô cả đời không được gặp lại con!”

Tôi từ tốn tiến đến gần, nhìn thẳng vào mắt anh ta, từng chữ rõ ràng:

“Cố Thời Diễn, anh quên rồi à? Anh sắp vào tù rồi đấy.”

Con ngươi anh ta co rút dữ dội.

“Gian lận thương mại, gây tai nạn nghiêm trọng, làm giả giấy tờ… nhiều tội chồng chất, anh nghĩ mình sẽ bị xử bao nhiêu năm?”

Tôi nhếch môi cười khẽ:

“Lúc anh ra tù, con gái đã chẳng còn nhớ nổi anh là ai nữa rồi.”

“Cô…” – Anh ta trợn trừng mắt, muốn lao tới nhưng bị vệ sĩ tôi đưa đến ghì chặt xuống.

“Đừng vội.” – Tôi lùi một bước, giọng lạnh như băng. – “Giấy ly hôn tôi sẽ nhờ luật sư gửi vào trại cho anh ký. Nếu anh không ký, vậy thì hẹn gặp nhau ở tòa.”

“Hạ Tinh Miên! Cô sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu!” – Anh ta gào lên như kẻ điên. Tôi ra hiệu cho vệ sĩ lôi anh ta ra ngoài.

Phòng họp im phăng phắc, mọi người nín thở, không ai dám lên tiếng.

Tôi hít sâu một hơi, quay lại đối diện với tất cả, giọng nói dứt khoát:

“Từ hôm nay, Tập đoàn Hạ thị sẽ chính thức tiếp quản toàn bộ hoạt động của công ty Cố thị. Tất cả những ai liên quan, không ai thoát được.”

Ánh mắt tôi quét qua những kẻ từng hùa theo Tô Niệm Niệm để làm khó tôi.

“Còn các người, ai muốn ở lại thì chứng minh năng lực đi. Không muốn ở lại, thì bây giờ có thể cút.”

Không ai dám nhúc nhích.

Tôi bật cười khinh bỉ, xách túi lên, rời khỏi phòng họp mà không thèm ngoái lại.

Trong thời gian điều tra, không rõ Cố Thời Diễn dùng thủ đoạn gì mà lại được tại ngoại.

Lần đầu tiên hắn xuất hiện trước công ty tôi, ăn mặc chỉnh tề, tay ôm một bó hồng trắng to đùng.

Từ xa thấy tôi, hắn liền nở một nụ cười dịu dàng — như thể giữa chúng tôi chưa từng có sự phản bội hay bẩn thỉu nào xảy ra.

Hắn bước nhanh tới, giọng trầm thấp đầy tình cảm:

“Vợ ơi, mình có thể nói chuyện một chút không?”

Tôi thậm chí không thèm dừng bước, đi thẳng về phía bãi đậu xe.

Hắn không bỏ cuộc, đuổi theo chặn tôi lại, ánh mắt lộ rõ sự cầu xin:

“Chỉ năm phút thôi, được không? Anh có điều muốn nói với em.”

Tôi liếc hắn một cái, lạnh lùng hỏi:

“Cố Thời Diễn, là anh nghĩ tôi bị mất trí nhớ, hay là chính anh bị điên?”

Hắn làm như không nghe thấy lời mỉa mai, vẫn cố chấp nói tiếp:

“Anh biết anh sai rồi… Khoảng thời gian này, ngày nào anh cũng hối hận…”

Giọng của Cố Thời Diễn run rẩy, hắn thậm chí còn ép ra được hai giọt nước mắt:

“Anh mơ thấy con gái khóc gọi ba, mơ thấy em một mình vất vả nuôi con… Tinh Miên, anh thật sự biết lỗi rồi…”

Tôi cười khẩy:

“Diễn xuất cũng không tệ… tiếc là dùng sai chỗ.”

Hắn như bị đâm một nhát, sắc mặt cứng lại, nhưng rất nhanh đã điều chỉnh về vẻ mặt si tình đầy ân hận:

“Anh không cầu xin em tha thứ, chỉ xin được gặp con bé một lần. Dù sao con bé cũng là máu mủ của anh mà.”

“Máu mủ?” – Tôi lạnh giọng – “Khi con bé sốt 39 độ, anh ở đâu?”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)