Chương 5 - Cuộc Chiến Không Ngờ

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

5

Đến nước này mà anh ta vẫn nghĩ tôi đang “làm loạn”?

Tôi chỉ muốn đòi lại công bằng cho mình, mà trong mắt anh ta lại chỉ là sự ngang ngược, vô lý.

Buồn cười hơn nữa là… anh ta còn muốn dùng con gái ra để níu kéo tình cảm.

“Về nhà sao? Cố Thời Diễn, trong lòng anh rõ ràng thừa biết, mấy lời bây giờ anh nói chẳng qua chỉ để bảo vệ Tô Niệm Niệm thôi.”

“Cái sự thiên vị của anh, thật quá rõ ràng rồi.”

Tôi mất kiên nhẫn, rút tờ đơn ly hôn ra, giơ lên ra hiệu cho anh ta ký.

“Điều kiện rất đơn giản: anh ra đi tay trắng, con gái thuộc về tôi. Không ý kiến thì ký đi.”

Sắc mặt Cố Thời Diễn lập tức trở nên u ám, anh ta giật lấy tờ giấy, lướt qua vài dòng rồi bất ngờ xé đôi tờ đơn.

“Cô mơ đi!” – Anh ta gầm lên, gân xanh nổi đầy trán.

“Hạ Tinh Miên, cô đừng quá đáng quá! Công ty là do tôi tự tay gây dựng, tại sao tôi phải ra đi tay trắng?”

Tôi đã chuẩn bị từ trước, liền lấy thêm ba bản sao khác ra.

“Cứ xé đi, xé tiếp đi, tôi in sẵn cả chục bản, đủ cho anh xé đến sáng mai luôn đấy.”

Đồng tử Cố Thời Diễn co rút lại, anh ta túm lấy cổ tay tôi.

“Chúng ta về nhà nói! Đừng làm trò ở đây nữa!”

“Làm trò?” – Tôi hất mạnh tay anh ta ra, cười lạnh một tiếng.

“Người lén lút đi thuê phòng với trợ lý tới hơn 300 lần như anh thì không thấy mất mặt, còn tôi đòi công bằng thì lại là làm trò?”

Sắc mặt Cố Thời Diễn từ tím tái chuyển sang trắng bệch, anh ta hạ thấp giọng, dọa dẫm:

“Cô đừng ép tôi. Nếu lôi nhau ra tòa, cô nghĩ mình có thể thắng sao? Tôi có cả đống cách để chứng minh cô không đủ tư cách nuôi con!”

Câu nói đó làm tôi hoàn toàn bùng nổ.

Tôi túm lấy cà vạt của anh ta, kéo xuống bắt anh ta phải nhìn thẳng vào mắt tôi.

“Cố Thời Diễn, nghe cho rõ! Suốt nửa năm qua tổng thời gian anh ở bên con gái chưa đến 24 tiếng.”

“Trong sổ tiêm chủng, phiếu khám sức khỏe, bảng điểm danh lớp học sớm, luôn luôn chỉ có tên tôi.”

“Còn anh thì sao?”

“Khi con sốt, anh lấy cớ bận làm để đi tán tỉnh Tô Niệm Niệm.”

“Khi con đòi chơi với anh, anh để con ngồi một mình xem tivi.”

“Thậm chí, anh còn lấy cớ ‘dẫn con đi chơi’, rồi dẫn con đến khách sạn với Tô Niệm Niệm!”

“Anh không xứng đáng làm cha!”

Tôi lấy điện thoại ra, bật một đoạn video giám sát — con gái tôi nằm trong nôi, gào khóc đến mức tím tái mặt mày, gần như ngất xỉu.

“Chỉ dựa vào đoạn video này, anh nghĩ tòa án sẽ giao con cho một người cha vô trách nhiệm như anh à?”

Mặt Cố Thời Diễn tái mét.

Anh ta hoảng hốt nhìn quanh, phát hiện mọi người đều đang nhìn mình bằng ánh mắt khinh bỉ.

Sắc mặt anh ta lúc trắng, lúc xanh đột nhiên như vớ được cọng rơm cứu mạng cuối cùng, anh ta nở một nụ cười méo mó:

“Hạ Tinh Miên, cô quên rồi sao? Cái tòa nhà vừa bị sập ấy, là dùng bản thiết kế của cô nộp từ nửa năm trước để xây đấy.”

“Giờ người nên quỳ gối cầu xin tôi chính là cô! Không có tôi che chở, cô phải ngồi tù đấy!”

Tôi nhẹ nhàng nhướng mày, ung dung lấy ra một tập tài liệu, lật mở từng trang.

“Đáng tiếc thật đấy… Bản lưu trong phòng hồ sơ của Tập đoàn Hạ thị, phần ký tên lại là của anh – Cố Thời Diễn.”

Biểu cảm của anh ta đông cứng lại ngay lập tức.

“Còn nhớ không? Khi đó anh bảo muốn mang dự án này đi đấu thầu, khăng khăng đòi tôi chuyển nhượng bản quyền bản vẽ cho anh.”

Tôi mở đến trang cuối, đưa chữ ký tay của anh ta ra cho cả phòng thấy.

“Sau khi tòa nhà hoàn thiện, chính anh là người lên báo, phỏng vấn, nhận vô số lời khen ngợi.”

Tôi chỉ vào điều khoản ghi rõ trên hợp đồng.

“Căn cứ vào điều khoản thứ bảy, bây giờ là lúc anh phải trả giá.”

Tôi nhìn xuống người đàn ông đang quỳ rạp dưới sàn, ánh mắt lạnh lùng.

“Tòa nhà được xây đúng theo bản thiết kế gốc của tôi thì tuyệt đối không thể có vấn đề về chất lượng.”

“Anh và người của anh đã làm gì trong lúc thi công? Tốt nhất nên khai ra ngay bây giờ, còn có thể được xử nhẹ.”

Trong mắt Cố Thời Diễn thoáng hiện lên sự hoảng loạn, nhưng anh ta nhanh chóng gượng dậy, cố gắng gào lên ra vẻ mạnh mẽ:

“Cô đừng có nói bậy! Rõ ràng là do bản vẽ của cô có vấn đề!”

“Tập đoàn Hạ thị lớn thế mà cũng để cô lừa mấy câu là xong chắc?”

Anh ta rút điện thoại, tay run rẩy lướt tìm danh bạ.

“Tôi sẽ gọi ngay cho người phụ trách của Hạ thị, vạch trần cô trước mặt mọi người!”

Tôi khoanh tay trước ngực, nhàn nhã nhìn anh ta rối loạn, thong thả cất giọng:

“Không cần gọi đâu, người phụ trách Tập đoàn Hạ thị… chính là tôi.”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)