Chương 7 - Cuộc Chiến Không Lời

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

“Đã vậy thì mang hắn ta đi luôn đi. Đã thương em gái đến thế, để hắn vào trong trại nói chuyện cho trọn nghĩa tình.”

Đám bảo vệ lập tức tiến tới, kéo Thẩm Lạc Chu ra ngoài.

Hắn vẫn vùng vẫy, miệng lắp bắp:

“Không… tôi không biết… tôi thật sự không biết gì hết…”

Hạ Tuấn nắm chặt tay tôi, hướng về ống kính livestream của đám phóng viên, nghiêm giọng tuyên bố:

“Thẩm Mộng Ninh đã chỉ đạo người khác giam giữ trái phép và có hành vi xâm phạm với vị hôn thê của tôi. Hiện vụ việc đã được cảnh sát lập án điều tra.”

“Bất kỳ ai tung tin bôi nhọ vị hôn thê của tôi, tôi đều truy cứu đến cùng.”

Chẳng bao lâu sau, lượt người xem livestream đã vượt qua mốc một trăm nghìn.

Lúc này, cuối cùng cũng bắt đầu có người lên tiếng bóc trần Thẩm Mộng Ninh trong phần bình luận.

【Cái con Thẩm Mộng Ninh này đúng là ghê tởm thật, tưởng mình là hoàng hậu trong hậu cung chắc? Cứ gặp ai là gán mác hồ ly tinh.】

【Tôi là thợ trang điểm trong lễ cưới của cô ta đây! Cuối cùng cũng có ngày được lên tiếng! Hôm đó tôi chỉ chỉnh lại lớp phấn cho chú rể một chút, bị cô ta nhìn thấy liền chửi tôi là loại dụ dỗ đàn ông ngay tại chỗ! Vì chuyện đó mà mấy hợp đồng lớn sau của tôi đều bị huỷ hết!】

【Đừng nói là thợ trang điểm, tụi tôi làm ở công ty chồng cô ta đây này. Bình thường không được mặc váy, không được trang điểm. Chỉ cần cô ta thấy là lập tức bị gọi họp mắng chửi rồi đuổi việc luôn.】

【Cô ta mắc bệnh hoạn thư nặng luôn rồi. Tưởng cả thế giới đều là vợ bé của chồng mình chắc?!】

【Cười chết mất. Cái gì mà khí chất chính thất, giờ bị đuổi khỏi nhà rồi đấy?!】

Đọc những bình luận đó, lòng tôi cảm thấy vô cùng hả hê.

Sóng gió trong buổi họp báo nhanh chóng lắng xuống, nhưng trên mạng, làn sóng chỉ trích Thẩm Mộng Ninh lại ngày càng dữ dội.

Từng “thành tích vợ cả” trong quá khứ của cô ta lần lượt bị đào lên.

Cổ phiếu của Tập đoàn Kỷ thị cũng vì vậy mà bị ảnh hưởng nặng nề, liên tục giảm giá suốt nhiều ngày liền.

Dù vậy, Kỷ Thần Diễn vẫn không hề tỏ ra bất mãn với tôi.

Chỉ cần Tập đoàn Tiêu thị đồng ý tiếp tục hợp tác, chỉ cần Tập đoàn Hạ thị không phong sát anh ta, với anh mà nói như vậy đã là kết cục tốt nhất rồi.

Tôi tưởng rằng mọi chuyện đến đây coi như đã khép lại, chỉ chờ Thẩm Mộng Ninh ra toà chịu phán xét, thì đột nhiên nhận được cuộc gọi từ một vị luật sư xa lạ.

“Tiêu Tiểu thư, thân chủ của tôi — cô Thẩm Mộng Ninh — muốn gặp cô một lần để thương lượng hoà giải.”

“Cô ấy bảo rằng… cô sẽ đồng ý.”

Tôi sững người trong chốc lát, sau đó lạnh nhạt từ chối:

“Không cần đâu. Gặp nhau ở toà là được rồi.”

Đầu dây bên kia vẫn giữ giọng điệu nhàn nhã:

“Mong cô suy nghĩ kỹ.”

“Cô Thẩm nói, trong điện thoại cô ấy vẫn còn lưu vài bức ảnh chụp tại văn phòng Tập đoàn Kỷ thị.”

“Cô ấy nói… nếu cô không đến, cô ấy không đảm bảo những bức ảnh ấy có lan truyền hay không.”

Ảnh?

Là những bức hình tôi bị trói bằng xích sắt, quần áo xộc xệch, dáng vẻ thảm hại lúc đó sao?

Một luồng lạnh chạy dọc sống lưng tôi, nhưng sau đó chỉ còn lại lửa giận.

Người đàn bà này… đến nước này rồi mà vẫn còn dám giở trò đê hèn như vậy để uy hiếp tôi.

“Biết rồi.”

Tôi cúp máy.

Sau cùng, tôi vẫn quyết định… đến gặp cô ta.

8

Tôi đến đó, không phải vì sợ lời đe dọa của cô ta.

Dù sao đoạn video giám sát cũng đã được công khai, những bức ảnh đó cùng lắm chỉ khiến người ta thêm đồng cảm với tôi, còn cô ta sẽ càng thêm tội nặng.

Tôi chỉ muốn hoàn toàn kết thúc mọi chuyện, không để lại bất kỳ vướng bận nào.

Hạ Tuấn biết chuyện, không nói hai lời đã đòi đi cùng tôi.

Không biết Kỷ Thần Diễn nghe ngóng từ đâu, cũng vội vàng chạy tới:

“Tôi cũng đi cùng.”

Vậy là ba người chúng tôi cùng nhau đến phòng hoà giải tại trại tạm giam.

Không lâu sau, Thẩm Mộng Ninh được áp giải vào.

Cô ta mặc đồ phạm nhân, sắc mặt tiều tụy, nhưng trong mắt vẫn lộ ra sự điên cuồng cố chấp.

Khi vừa nhìn thấy Kỷ Thần Diễn, ánh mắt cô ta sáng bừng lên:

“Ông xã! Em biết ngay là anh vẫn còn thương em mà! Anh đến đón em về đúng không?”

Nhưng Kỷ Thần Diễn chỉ lạnh lùng nhìn cô ta, ánh mắt không còn một chút cảm xúc, chỉ còn sự mệt mỏi và chán ghét đến tận xương tuỷ.

“Giữa chúng ta, đã chẳng còn gì nữa.”

Anh ta lạnh nhạt đáp, rồi rút từ cặp hồ sơ ra một xấp tài liệu, đẩy đến trước mặt cô ta:

“Đơn ly hôn. Ký đi.”

“Ly hôn?”

Nụ cười trên môi Thẩm Mộng Ninh lập tức đông cứng lại, cô ta trừng mắt nhìn anh, vẻ không thể tin nổi:

“Anh thật sự muốn ly hôn với em sao?!”

“Ông xã! Tất cả những gì em làm… là vì quá yêu anh thôi mà! Sao anh có thể đối xử với em như vậy?”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)