Chương 8 - Cuộc Chiến Không Danh Phận

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

13

Tối hôm đó, ông cụ Hạ sắp xếp cho chúng tôi nghỉ lại tại nhà tổ.

Ông còn cố tình bảo rằng nhà thiếu phòng, bắt chúng tôi… ở chung một phòng.

Ý đồ của ông viết hết cả lên mặt rồi.

Phòng ngủ được thiết kế theo phong cách tối giản với hai tông màu đen trắng, nhìn qua là biết ngay phòng riêng của Hạ Yến Chu.

Anh cởi chiếc áo sơ mi đã nhuốm máu, nhờ tôi bôi thuốc giúp.

Làn da anh rất trắng, vì thế những vết bầm tím và trầy xước lại càng nổi bật.

Tôi nhận lấy lọ thuốc mỡ, cẩn thận thoa cho anh. Khi đầu ngón tay chạm vào da lưng anh—

Nhiệt độ… có hơi nóng.

Hạ Yến Chu bất ngờ lên tiếng, giọng khàn khàn:

“Ông nội anh luôn mong anh sớm kết hôn, chỉ là quá nhiệt tình thôi, em đừng để bụng.”

Tôi khẽ “ừ” một tiếng, bày tỏ sự thấu hiểu.

Người già mà, ai chẳng mong con cháu đề huề.

Sau khi bôi thuốc xong, tôi thở phào một hơi.

Ánh mắt lướt qua quanh phòng, chợt dừng lại ở một đôi khuy măng sét trên tủ—trông rất quen.

Tôi như bị điều gì đó dẫn dắt, bước đến cầm nó lên, lòng kinh ngạc không thôi:

“Hạ Yến Chu, sao anh lại có đôi khuy này?”

Ánh mắt anh lướt qua đôi khuy, rồi dừng lại trên mặt tôi, im lặng mấy giây rồi cụp mi:

“…Là em tặng anh.”

Tôi sững người:

“Sao có thể được? Đôi này em đã bán đi từ tám năm trước rồi mà.”

Hạ Yến Chu cầm lấy đôi khuy, hít sâu một hơi như đã chuẩn bị tinh thần từ lâu, rồi bắt đầu kể:

“Tám năm trước, có một cô gái bày bán chúng trước cổng trường đại học. Cô ấy ra sức mời chào anh mua.”

“Đôi khuy này có sáu viên đá xanh trắng, từng chi tiết đều tinh xảo, không thua gì hàng cao cấp. Vậy mà cô ấy chỉ bán với giá 800 tệ.”

“Cô ấy nói đây là thiết kế của riêng mình, không phải hàng hiệu, nên chẳng đáng tiền.”

“Cô ấy bán đi để lấy tiền mua điện thoại mới cho bạn trai.”

Nói đến đây, anh ngẩng lên, khẽ cười giễu mình:

“Hồi đó anh thấy cô ấy xinh, chỉ là… hơi ngốc.”

“Khoảng thời gian đó, anh thường đi ngang con phố ấy, lần nào cũng thấy cô ấy bày hàng.”

“Nếu không phải cô ấy đã có bạn trai, chắc anh đã theo đuổi rồi.”

“Sau này, cô ấy tốt nghiệp, anh ra nước ngoài. Tưởng đâu cả đời chẳng còn cơ hội gặp lại.”

“Vậy mà mấy năm sau, thiết kế của cô lại xuất hiện trong các buổi đấu giá trang sức quốc tế.”

“Rồi đến khi cô ấy xuất hiện trước mặt anh, mang theo thương hiệu trang sức của chính mình…”

“Anh thấy cô từng bước tiến lại gần mình, cảm xúc rung động tưởng đã chết bỗng sống lại.”

“Mấy năm qua sự giáo dục và nguyên tắc luôn nhắc anh rằng: cô ấy có người trong lòng, không được phép chen vào.”

“Cho đến cái đêm hôm ấy… cô ấy say khướt, lảo đảo lao vào vòng tay anh.”

Hoàng hôn buông xuống.

Trong phòng, ánh đèn dịu dàng mang theo sắc vàng nhạt.

Cơn gió đêm nhẹ lướt qua rèm cửa, mang theo chút se lạnh của không khí đầu thu.

Giọng Hạ Yến Chu càng lúc càng dịu:

“…Đêm đó, em là người chủ động hôn anh trước.”

“Thẩm Thu Ngộ, em nói đi… làm sao anh có thể buông tay được nữa?”

Tôi ngây người lắng nghe tất cả những điều ấy.

Hạ Yến Chu đã cúi xuống, nhẹ nhàng nâng mặt tôi lên, rồi hôn tôi thật sâu.

14

Về sau, tôi sinh được một bé gái xinh xắn, trắng trẻo và đáng yêu.

Hạ Yến Chu luôn ở bên cạnh mẹ con tôi, chỉ là tôi vẫn chưa chịu gật đầu với lời cầu hôn của anh.

Cũng chẳng phải vì lý do gì lớn lao.

Chỉ là… tôi không muốn bị một mối quan hệ nào ràng buộc nữa.

Chỉ có ai từng bị nhốt trong chiếc lồng mới hiểu thế nào là quý trọng tự do.

Huống chi, yêu và hôn nhân — chưa bao giờ là một chuyện giống nhau.

Tôi không dám dễ dàng dấn thân vào nữa.

Con gái tôi mang họ tôi, tên là Thẩm Tri Ý.

Tôi cùng con đi qua từng cột mốc đầu đời — từ lúc con bập bẹ tập nói, đến ngày cắp sách đến trường.

Chớp mắt, đã bảy năm.

Thế giới ngoài kia nhắc đến Hạ Yến Chu, đều gọi anh là “nam thần độc thân kim cương”, từ một CEO đẹp trai trẻ tuổi bị nghi là gay.

Hạ Yến Chu thì cứ phải lên tiếng đính chính hoài:

“Tôi không phải gay, cũng không độc thân. Tôi có bạn gái.”

“Còn có cả con gái nữa.”

“Con gái tôi đáng yêu lắm.”

Còn ông nội Hạ thì vẫn khỏe mạnh, vẫn thường xuyên “cà khịa” anh không thương tiếc:

“Phải rồi, cậu có bạn gái, có con gái — nhưng không có vợ!”

“Con gái cậu còn gọi cậu là… chú kia kìa!”

Hạ Yến Chu: “…”

Dĩ nhiên, Thẩm Tri Ý từ nhỏ đã biết Hạ Yến Chu là ba ruột của mình.

Chỉ là con bé quá bám mẹ.

Mỗi lần Hạ Yến Chu đến chơi là lại bám tôi đòi ngủ chung, còn hơn cả con nít.

Thế là bà ngoại phải dỗ dành Tri Ý ngủ riêng.

Và con bé… cố tình gọi anh là “chú Hạ” cho tức chơi.

Mỗi lần bị gọi “chú Hạ”, Hạ Yến Chu đều ấm ức tối mặt, tối mày, tối đến thì chạy qua phòng tôi:

Anh ôm tôi, hôn tới tấp, giọng đầy ấm ức:

“Thẩm Thu Ngộ, em đúng là vô tâm!”

“Bao giờ em mới chịu cho anh một danh phận?”

Tôi bị anh siết eo, khẽ lười biếng chọc nhẹ vào cơ bụng anh:

“Phải xem tối nay anh thể hiện thế nào đã.”

“Còn phải xem ngày mai em có vui không đã.”

Hạ Yến Chu vừa lầm bầm vừa trách tôi toàn hứa lèo.

Chưa dứt lời, anh đã cúi đầu xuống, hôn tôi mãnh liệt hơn, gấp gáp hơn…

15

Sau này, tôi nghe bạn bè kể lại—Quý Việt đã chết.

Sau khi sảy thai, Bạch Noãn Noãn cứ bám riết lấy Quý Việt, không chịu buông tay.

Cô ta uy hiếp anh phải cưới mình, phải chăm sóc cô suốt đời.

Nhưng Quý Việt từ lâu đã chán ngán cô ta, tất nhiên không muốn thoả hiệp, thậm chí còn định cho cô nghỉ việc.

Bạch Noãn Noãn trong cơn điên loạn, dựa vào chức vụ mà tiết lộ bí mật công ty cho đối thủ, lại còn lén tra ra hàng loạt vấn đề tài chính trong sổ sách.

Quý Việt bị cô ta đẩy đến bước đường cùng—mất mấy phi vụ làm ăn lớn, cuối cùng đứt vốn, công ty phá sản.

Anh hận cô ta đến tận xương tủy.

Hai người cãi vã kịch liệt, trong cơn tức giận, anh đã đẩy cô ta ngã xuống lầu.

Có lẽ là cảm thấy tương lai mù mịt, trái tim cũng đã nguội lạnh…

Quý Việt cũng nhảy theo.

Nghe xong, tôi chỉ nhàn nhạt đáp một tiếng:

“Vậy à.”

Trong lòng chẳng chút gợn sóng.

Bao nhiêu năm đã trôi qua giờ nghe lại cái tên “Quý Việt”, cảm giác xa lạ như đang nghe chuyện kiếp trước.

Bạn tôi thì còn đang tiếc nuối:

“Hồi còn học, hai người đẹp đôi biết mấy.”

“Tớ còn nhớ hồi ấy, ngày nào Quý Việt cũng mang cơm cho cậu, dạy cậu học, không rời nửa bước.”

“Hồi đó, cả ký túc xá nữ đều biết anh ấy yêu cậu đến thế nào.”

“Một người tốt như vậy, sao lại thành ra thế này?”

Tôi chỉ lặng im nghe, như thể đang nghe chuyện của người xa lạ.

“Mẹ ơi, mẹ ơi, lại chơi nè!”

Tiếng con gái vang lên từ phía xa, vẫy tay gọi tôi.

Hạ Yến Chu đang chơi ném đĩa với con bé và chú chó nhỏ.

Tôi vội tắt máy, đón lấy chiếc đĩa con gái đưa rồi ném về phía xa.

Chú chó lao đi, tung tăng trong sân cỏ. Con gái tôi cười ngặt nghẽo đầy thích thú.

Hạ Yến Chu ngẩng đầu nhìn tôi.

Ánh mắt ấy—

Đầy dịu dàng.

Năm tháng yên bình.

(Kết thúc chính văn)

[Góc nhìn Quý Việt]

Sau khi chia tay, Quý Việt đã lén đi tìm Thẩm Thu Ngộ… ba lần.

Lần đầu tiên là ở bệnh viện.

Khi ấy, anh đang bị Bạch Noãn Noãn bám riết, mệt mỏi đến rã rời.

Thêm vào đó, anh hút thuốc, uống rượu quá độ, khiến cơ thể sụp đổ hoàn toàn.

Bệnh đau dạ dày tái phát, anh phải nhập viện.

Trong cơn đau tưởng như xé ruột, Quý Việt không thể không nhớ đến Thẩm Thu Ngộ.

Hồi còn bên nhau, mỗi lần anh đi tiệc về mà hơi cau mày một chút, Thẩm Thu Ngộ đều lo lắng anh không khỏe.

Nếu anh nôn mửa, cô còn đau lòng hơn anh gấp bội.

Quý Việt từng nghĩ, Thẩm Thu Ngộ yêu anh đến vậy, chắc chắn đời này sẽ không bao giờ rời xa anh.

Vậy mà giờ đây, anh bị xuất huyết dạ dày, đau đến chết đi sống lại, đến cả việc được nghe giọng cô… cũng thành điều xa xỉ.

Thẩm Thu Ngộ đã lâu lắm rồi xoá anh khỏi danh bạ.

May mà—tin nhắn cũ vẫn còn.

Anh ta gần như phát điên, cứ lặp đi lặp lại những đoạn tin nhắn thoại mà cô từng gửi:

【Chồng ơi, tan làm qua đón em nha, mua~】

【À đúng rồi, năm nay mình dành chút thời gian đi Iceland xem cực quang nhé?】

【Quý Việt, anh Quý này, sinh nhật vui vẻ nhé~ Tối nay cấm tăng ca, cũng không được chê bánh em làm xấu đâu đó!】

Hơi thở của cô như vẫn còn vương vấn bên tai anh.

Lúc thì tinh nghịch, lúc thì ngọt ngào, lúc lại giận dỗi.

Anh cố tình bỏ qua những đoạn về sau — khi hai người cãi vã, cô nghẹn ngào chất vấn anh rằng liệu anh còn yêu cô không.

Mất rồi, anh mới nhận ra.

Thì ra, anh không phải đã chán Thẩm Thu Ngộ.

Mà là… cô đã sớm trở thành một phần trong máu thịt anh — như dưỡng khí vậy, tưởng chừng không cảm nhận được, nhưng lại không thể thiếu vắng.

Sau này, vô tình anh bắt gặp cô ở khoa sản của cùng một bệnh viện.

Cô đang đi khám thai.

Hạ Yến Chu đi cùng từ đầu đến cuối — một người đàn ông bảnh bao chỉnh tề, nhưng hết lòng phục vụ cho bà bầu, chuyện lớn nhỏ đều tự tay làm.

Giây phút đó, Quý Việt phải gồng hết sức mới kiềm được bản thân không lao đến trước mặt cô mà cầu xin tha thứ.

Sợ làm phiền cô, anh quay người… chạy trốn như kẻ thất bại.

Lần thứ hai gặp lại, là ba năm sau.

Lúc đó công ty anh gặp rắc rối, chạy đôn chạy đáo khắp nơi để xoay vốn.

Tình cờ đi ngang qua màn hình quảng cáo ở quảng trường trung tâm, anh thấy… quảng cáo trang sức của cô.

Cô — một nhà thiết kế vừa có đầu óc kinh doanh vừa đầy chất nghệ thuật.

Trong khi sự nghiệp của anh dậm chân tại chỗ, thì cô — đã bỏ xa anh từ rất lâu.

Ngay dưới màn hình lớn ấy, Thẩm Thu Ngộ đang đứng đó, khoác lên mình bộ váy đỏ rực rỡ, xung quanh là đám phóng viên chen chúc xin chụp hình.

Cô đẹp quá.

Còn anh — nhếch nhác, thảm hại, dường như không bao giờ đuổi kịp nữa rồi.

Mắt anh đỏ hoe.

Lần thứ ba gặp lại, là ở khu vui chơi.

Hôm ấy nắng rất đẹp.

Hạ Yến Chu một tay dắt con gái, một tay cầm ô che cho Thẩm Thu Ngộ.

Cả ba người mặc đồ gia đình siêu dễ thương.

Bé gái cười giòn tan, ban đầu gọi anh ấy là “chú Hạ”.

Gọi gọi một lúc, chẳng hiểu sao lại đổi miệng:

“Ba ơi.”

Hạ Yến Chu như sững người.

Anh cúi xuống hỏi đi hỏi lại:

“Thẩm Tri Ý, con vừa gọi gì cơ?

“Gọi lại lần nữa được không? Mau!”

Cô bé đỏ mặt, hơi ngại, nhưng dưới ánh mắt khích lệ của mẹ, cuối cùng cũng cười toe ôm lấy Hạ Yến Chu:

“Con gọi ba mà.

Ba ơi, ba ơi, ba ơi!

Sao vậy, ba không muốn làm ba con nữa, còn muốn tiếp tục làm chú Hạ sao?”

Hạ Yến Chu… hình như xúc động đến suýt khóc.

Còn Quý Việt — đứng cách đó thật xa, nơi không ai chú ý, ghen tỵ đến phát điên.

Lúc ấy, công ty anh đã phá sản.

Bạch Noãn Noãn giống như cục u ác tính, giày vò anh sống không bằng chết.

Anh ghen.

Ghen với Hạ Yến Chu vì đã có được Thẩm Thu Ngộ.

Anh hối hận.

Nếu năm xưa anh không bị cám dỗ… người nắm tay Thẩm Thu Ngộ hôm nay, đáng lẽ phải là anh.

Anh và cô cũng sẽ có con, cũng sẽ mặc đồ đôi.

Giá mà trên đời có cỗ máy thời gian.

Anh sẽ quay về thời điểm chưa từng tổn thương cô.

Lúc đó, cô vẫn là Thu Ngộ của riêng anh.

Tiếc rằng—mọi thứ chỉ là ảo tưởng.

Bạch Noãn Noãn lại tới gây chuyện.

Trong cơn cãi vã, cô ta tức giận ném chiếc điện thoại cũ của anh từ tầng mười mấy xuống đất.

Chiếc điện thoại vỡ tan tành.

Quý Việt hoàn toàn phát điên.

Trong chiếc điện thoại đó… là tất cả các tin nhắn thoại mà Thẩm Thu Ngộ từng gửi anh.

Ngần ấy năm, anh chẳng nỡ xoá đi.

Mỗi đêm mất ngủ, anh đều dựa vào những đoạn ghi âm đó để tự dằn vặt, tự uống độc.

Mà giờ, Bạch Noãn Noãn đã phá hủy hết.

Khoảnh khắc đó, lý trí của anh bị xé nát.

Anh đẩy mạnh cô ta xuống lầu.

“Chết đi.”

Anh nói với Bạch Noãn Noãn.

Cũng là nói với chính mình.

Cơ thể rơi xuống không trung, gió lướt gào bên tai.

“Thu Ngộ… nếu anh không còn trên đời nữa, liệu em có bao giờ nhớ đến anh không?”

“Thôi… quên đi thì hơn.”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)