Chương 4 - Cuộc Chiến Khó Quên Tại Nhà Người Yêu
“Tôi nói chuyện thì sao?” Tôi tiến lên một bước, Ôn Tuấn định kéo tôi lại nhưng bị tôi gạt ra.
“Dì vừa bước vào đã đòi mượn tiền, năm ngoái mượn năm chục triệu còn chưa trả, giờ lại xin thêm một trăm triệu, dì đang vay tiền hay đi ăn xin đấy?”
“Nhà Ôn Tuấn là công ty chứ không phải hội từ thiện!”
“Còn mặt mũi nào mà đòi tivi với áo khoác?”
Tôi chỉ vào tay bà ta: “Cái áo đó là tôi mới mua cho mẹ chồng tương lai đấy! Dì bị điếc à, nghe không hiểu sao? Mở miệng ra là đòi, không biết còn tưởng là ăn mày ven đường!”
“Mà này, ăn mày ít ra còn xin, dì đây thì giật luôn, dì còn thua cả ăn mày!”
Dì hai bị tôi nói đến mức mặt lúc đỏ lúc trắng, nước miếng bắn tung tóe: “Cô… cô ăn nói hồ đồ! Người một nhà giúp đỡ nhau thì sao? Tôi là bề trên cơ mà!”
“Bề trên?” Tôi cười khẩy một tiếng.
“Bề trên thì có quyền há miệng ra là đòi hết cái này đến cái kia, thấy gì cũng muốn? Nhìn tiền là giơ tay ra xin? Cái đó gọi là bề trên? Gọi là vô lại thì đúng hơn!”
Bố mẹ Ôn Tuấn định can: “Kiều Kiều, bớt nói vài câu đi…”
“Im đi!” Tôi không quay đầu lại, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào dì hai.
“Còn mặt mũi nào nói muốn Ôn Tuấn qua lại với con gái dì? Con gái dì không có ai yêu thì về nhà soi lại bản thân xem có ra gì không!”
“Lười biếng? Tham ăn? Tính khí tệ? Hay là chẳng ai thèm rước? Con gái không ai lấy thì mò đến giật người yêu người khác, nhà dì không dạy nổi một chữ nào về lễ nghĩa liêm sỉ à?”
“Cô nói ai không ai thèm lấy hả!” Dì hai tức đến nhảy dựng lên, chỉ vào mặt tôi chửi: “Đồ con gái quê mùa thô lỗ, khó trách không ai thèm lấy! Con gái tôi hơn cô cả trăm lần!”
“Tôi không ai thèm lấy?” Tôi bật cười, chỉ vào Ôn Tuấn: “Anh ấy là bạn trai tôi, sắp cưới tôi rồi. Tới lượt dì ở đây lắm mồm à?”
“Còn con gái dì ấy hả? Nếu thật sự tốt như vậy thì sao đến giờ vẫn không ai rước? Đừng suốt ngày mơ trèo cao, lo học lại cách làm người trước đi!”
“Cô… cô…” Dì hai bị tôi nói đến mức nghẹn lời, chỉ vào tôi mà không nói ra tiếng, đột nhiên ngồi bệt xuống đất, đập đùi gào khóc.
“Ôi trời ơi! Gái thành phố bắt nạt người nhà quê rồi đây này! Ôn Tuấn, cháu có quản không? Vợ cháu mắng cả bề trên kìa!”
Bố Ôn Tuấn cuống cuồng chạy tới định kéo bà ta dậy, nhưng bị tôi lườm một cái làm khựng lại.
“Khóc cái gì?” Tôi nhìn bà ta từ trên xuống, giọng lạnh như băng.
“Không có lý lẽ thì giở trò ăn vạ à? Nói cho dì biết, chuyện hôm nay chưa xong đâu!”
“Muốn ở lại thì trả năm chục triệu mượn từ năm ngoái đi, còn không thì cút ra khỏi nhà này, sau này đừng bén mảng đến nữa!”
Con trai và con dâu dì hai thấy tình hình không ổn, vội kéo bà ta: “Mẹ, thôi đi, mình về đi…”
“Về gì mà về! Tao còn chưa đòi lại công bằng!” Dì hai vẫn tiếp tục ăn vạ, nhưng đã bị con trai dì kéo ra ngoài.
Bà ta vừa bị kéo ra cửa, vừa quay đầu chửi: “Tạ Kiều, cô đợi đấy! Dám nói với tôi như thế, cô không có kết cục tốt đâu!”
“Rầm!” – Cánh cửa đóng sầm lại, cả căn nhà cuối cùng cũng trở nên yên tĩnh.
6
Tôi hít sâu một hơi, lửa giận trong lòng vẫn chưa nguôi, quay đầu lại thì thấy cả nhà Ôn Tuấn đang co rúm trên ghế sofa.
Mẹ anh ấy vẫn đang nắm chặt ly nước chưa kịp đưa ra, các đốt ngón tay trắng bệch.
Bố anh cúi đầu, xoay xoay ly nước trong tay.
Ôn Hiểu cắn chặt môi, vành mắt đỏ hoe.
Nhìn cảnh tượng đó, tôi vừa tức vừa buồn cười.
Từ hôm đó, tôi bắt đầu mở “khóa huấn luyện đặc biệt” cho nhà Ôn Tuấn.
Tôi kéo một cái ghế đẩu nhỏ ngồi ở giữa, để cả nhà đứng thành hàng: “Giờ giả lập tình huống: dì hai lại tới mượn tiền, mọi người nói sao?”
Bố Ôn Tuấn vò tay hồi lâu, gắng lắm mới nói được một câu: “Dì hai à, dạo này nhà em cũng kẹt…”
“Không được! Yếu quá!”
Tôi đập bàn: “Bà ấy sẽ nói ‘nhà mấy người mở công ty mà cũng kêu kẹt tiền hả’, làm lại!”
Mẹ Ôn Tuấn lấy hết dũng khí: “Nhà tôi… không có tiền!”
Vừa nói xong, mặt bà đỏ bừng như thể vừa làm chuyện gì sai trái.
Ôn Hiểu cũng nhỏ giọng phụ họa: “Đúng đó! Nhà mình… không có tiền!”
Giọng nhỏ xíu như sợ người khác nghe thấy, chẳng có tí khí thế nào.
Tôi đỡ trán thở dài.
Gia đình này thật sự hiền đến tận xương tủy, lời mạnh miệng nói ra cũng giống như làm nũng.
Tập ba ngày liền, câu mạnh nhất Ôn Tuấn dám nói chỉ là: “Chuyện này… bọn cháu không giúp được.” Và cũng nói với đầu cúi gằm.
Cuối cùng, tôi nhượng bộ: “Thôi được, không cần học cãi nhau nữa. Nhớ hai điều thôi: Thứ nhất, bà ấy mà yêu cầu gì, cứ lắc đầu rồi nói ‘Kiều Kiều không cho’. Thứ hai, lúc tôi cãi nhau với bà ấy, đừng có kéo tôi ra, chỉ cần đứng bên cạnh hô ‘Kiều Kiều nói đúng’ là đủ.”
Bố Ôn Tuấn lập tức gật đầu lia lịa: “Cái này được đấy! Cái này chúng tôi làm được!”
Ôn Hiểu cũng gật đầu mạnh: “Chị dâu nói đúng! Em học được rồi!”
Tôi nhìn cả nhà với vẻ vừa bất lực vừa buồn cười.
Thôi được, còn hơn là lần trước ai cũng im thin thít như tượng gỗ.
Chưa đến nửa tháng sau, dì hai lại dẫn chồng và con gái tới nhà.
Miệng thì bảo đến “xin lỗi”, nhưng tay không, vừa vào nhà đã ngồi chễm chệ lên ghế sofa, mắt nhìn chằm chằm vào dĩa trái cây trên bàn.
Con gái bà ta đứng một bên, ánh mắt e dè nhìn Ôn Tuấn, khiến tôi phát buồn nôn.
Dì hai hắng giọng: “Kiều Kiều à, lần trước dì sai, con đừng để bụng nhé.”
Chưa kịp để tôi phản hồi, bà ta đã đổi giọng: “Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, con là con gái mà ăn mặc đẹp thế làm gì? Một bộ đồ của con bằng lương mấy tháng của người ta, Ôn Tuấn phải chịu áp lực lớn lắm đó! Mau thay bộ đồ cũ đi, tiền tiết kiệm được thì đưa cho dì một ít, để mua đồ mới cho con gái dì.”