Chương 7 - Cuộc Chiến Hôn Nhân Đôi Bên
Muốn tôi lì xì mẹ anh 18 triệu á?
Anh nằm mơ à.
Nhớ lại cái cảnh sinh nhật mẹ tôi mà anh keo đến nửa xu cũng không bỏ ra, tôi nhịn không nổi nữa rồi!”
Tôi giận quá, hất tay anh ta ra, lớn giọng mắng thẳng vào mặt.
Có lẽ Triệu Văn muốn giữ hình ảnh “vợ chồng hòa thuận”, thấy tôi lớn tiếng thì lập tức đưa tay định bịt miệng tôi lại.
“Em điên à? Sao nói to vậy hả?”
“Giờ biết mất mặt rồi à? Sợ tôi nói to quá à?
Thế sao lúc làm mấy chuyện bẩn thỉu lại không thấy nhục nhã?
Giờ sao không nói đến việc ‘không được phá vỡ quy tắc’ nữa đi!”
Có lẽ bị tôi chọc trúng điểm yếu, Triệu Văn tức quá chỉ thẳng mặt tôi, tuôn ra hàng loạt lời độc miệng:
“Cô… Lâm Kỳ Kỳ, sao cô càng ngày càng thực dụng thế hả?
Chẳng phải chỉ là một cái bao lì xì thôi sao? Tết nhất mà mừng tuổi cho mẹ chồng thì có gì ghê gớm?
Cô cứ suốt ngày lôi chuyện sinh nhật mẹ cô ra nói mãi, chuyện đó qua rồi cơ mà?
Cùng lắm năm sau sinh nhật mẹ cô, tôi mừng lại cái bao to là được chứ gì!
Cô tính toán từng đồng như thể mẹ cô không sống nổi tới sang năm ấy!”
Câu cuối cùng của Triệu Văn khiến tôi tức điên lên.
Anh ta vừa dứt lời cũng lập tức nhận ra mình lỡ miệng, vội vàng xin lỗi. Nhưng muộn rồi.
Tôi túm ngay cái ghế đẩu bên cạnh, không chút do dự đập thẳng vào người anh ta:
“ĐM nhà anh! Đồ đàn ông keo kiệt! Mẹ anh mới không sống nổi đến sang năm! Anh rủa ai hả?!”
Tiếng ầm ĩ quá lớn khiến mọi người kéo đến.
Tôi chộp bất cứ thứ gì gần đó ném thẳng vào Triệu Văn, khiến anh ta không kịp phản ứng, bị đánh đến mức chẳng chống đỡ nổi.
“Có chuyện gì vậy? Có chuyện gì thế? Sao hai đứa lại đánh nhau thế này?”
Chị gái Triệu Văn là người chạy đến đầu tiên, thấy tôi đang giơ chân ghế nện thẳng vào em trai mình thì vội nhào tới ôm lấy tôi kéo ra.
Anh cả anh ta cũng lao đến chắn trước mặt Triệu Văn.
Mẹ chồng cũng chạy tới, nhìn cảnh tượng hỗn loạn nơi cầu thang, con trai mình mặt mũi trầy xước đầy máu, mặt đen sì lại hỏi:
“Làm sao đấy? Tết nhất không thể yên ổn chút được à?”
Tôi gào lên trong cơn tức giận:
“Mẹ hỏi con trai mẹ ấy! Con tốt bụng về nhà chồng ăn Tết với anh ta, anh ta lại rủa mẹ con không sống nổi đến sinh nhật năm sau.
Ai không yên ổn cái Tết này? Tôi chửi cho biết!”
Tôi đã mất kiểm soát hoàn toàn, chửi một tràng không kiêng nể ai, khiến mặt mũi cả nhà chồng tái mét như vừa nuốt phải ruồi.
Anh cả Triệu Văn liền quay sang đập vào lưng em trai, mắng:
“Đã lớn đầu rồi mà ăn nói không có não à? Mày rủa cả mẹ vợ như thế hả?”
Triệu Văn vẫn cố vớt vát:
“Em chỉ là lỡ lời thôi! Ai bảo cô ta cứ nhắc mãi chuyện em không tặng quà sinh nhật cho mẹ cô ta, suốt ngày cứ như nhìn thấy tiền là sáng mắt lên ấy. Em ghét nhất bị người ta ép buộc.”
Nghe đến đây, tôi lập tức nhớ lại cái triết lý “cho là tình cảm, đòi là nghĩa vụ” mà anh ta từng giảng giải, lửa giận lại bùng lên.
“Ép cái mẹ anh ấy! Tôi sáng mắt vì tiền hả? Nếu tôi mê tiền như anh nói thì tôi có thể gả cho anh mà không lấy một xu sính lễ à?! Mẹ kiếp, lương tâm anh bị chó tha rồi à?!”
“Gì mà không có sính lễ? Sao lại không có sính lễ?”
Mẹ của Triệu Văn vốn đang bị hai đứa chúng tôi làm cho đau đầu, Tết nhất đến nơi, bà cũng không muốn chuyện nhà bị hàng xóm lôi ra bàn tán.
Ban đầu còn định đứng ra dàn xếp cho qua ai ngờ vừa nghe nhắc đến sính lễ, mặt bà lập tức tái mét.
Triệu Văn cũng chết lặng!
Chắc anh ta không ngờ, hai vợ chồng đang cãi nhau lại có thể lôi cả chuyện sính lễ ra ngoài ánh sáng.
Thấy ánh mắt mẹ mình quét sang đầy nghi vấn, Triệu Văn vội vàng mặt dày tiến lại gần kéo tôi:
“Vợ ơi, anh xin lỗi, là anh sai, có gì mình về nhà nói. Anh lỡ lời, không suy nghĩ gì cả…”
Mọi người thấy Triệu Văn cúi đầu nhận lỗi, cũng lần lượt đứng ra khuyên nhủ cho qua chuyện.
Triệu Văn tưởng lần này lại có thể qua mặt được như mọi khi, ai ngờ — không chỉ tôi không để yên, mà mẹ anh ta cũng không nuốt trôi.
“Đừng có đánh trống lảng, nói rõ cho mẹ nghe xem chuyện không có sính lễ là sao!
Hồi đó mẹ không tham dự đám cưới hai đứa, là chính con bảo mẹ là con bé Kỳ Kỳ muốn đi du lịch kết hôn, sính lễ vẫn như chị dâu nó, mười tám vạn tám.
Chính mẹ bảo chị mày đi cùng ra ngân hàng, chuyển tiền vào tài khoản cho mày.”
Chị gái Triệu Văn bị nhắc tên vội gật đầu xác nhận: “Đúng rồi mẹ, chuyện đó đúng là như vậy.”
Không chỉ họ, ngay cả tôi cũng ngẩn người.
Hóa ra nhà Triệu Văn có đưa sính lễ.
Nhưng tôi — không nhận được một đồng nào!
“Chuyện là con và Triệu Văn cưới theo kiểu hôn nhân đôi bên mà…”
Tôi lắp bắp nhìn mẹ chồng, mãi mới mở miệng được một câu.
Ai ngờ chưa nói hết, Triệu Văn đã lao tới cắt ngang:
“Mẹ, mấy chuyện này là hiểu nhầm thôi, mẹ đừng nói nữa.”
Mẹ anh ta thì không chiều con kiểu đó, giơ thẳng tay vỗ bốp một cái rồi ra hiệu cho tôi nói tiếp.
Nửa tiếng sau, cả nhà đều ngồi chật kín phòng khách, ánh mắt đồng loạt đổ dồn về phía Triệu Văn đang đứng giữa phòng.
Hóa ra đúng là nhà họ đã đưa sính lễ, số tiền giống chị dâu — mười tám vạn tám. Nhưng tiền đó bị Triệu Văn giấu luôn, chưa bao giờ chuyển cho tôi.
“Tiền đâu rồi? Số tiền đó là tiền dưỡng già cuối cùng của mẹ với bố mày, gom góp để cho mày cưới vợ! Mày đem đi đâu rồi hả?!”
Mẹ Triệu Văn vừa nói, vừa cầm cây cán bột gõ cộc cộc lên mặt bàn.