Chương 5 - Cuộc Chiến Giữa Tiệm Nail Và Kẻ Ác
Đặc biệt vào mùa hè, tiệm hắn thường bày bàn ghế ra ngoài – giờ thì hoàn toàn không được phép nữa.
Chiều tối, tiệm nướng vừa mới bày bàn ghế ra, thì bị lính cứu hỏa phát hiện.
“Dọn hết bàn ghế vào trong!
Không được chắn lối xe cứu hỏa!”
“Dựa vào cái gì? Mày là cái thá gì mà dám quản tụi tao?”
Em vợ của Vương Hổ, ngậm điếu thuốc, cởi trần, người đầy hình xăm,
Trông chẳng khác gì lưu manh chính hiệu.
“Các anh chắn lối đi của xe cứu hỏa là vi phạm pháp luật.
Bắt đầu từ hôm nay, nơi này là lối đi khẩn cấp của trạm cứu hỏa cộng đồng.
Theo Điều 28 của Luật Phòng cháy chữa cháy, mọi tổ chức và cá nhân đều không được chiếm dụng, chặn lối hoặc phong tỏa đường dành cho xe cứu hỏa.
Dọn hết bàn ghế về ngay!”
Lính cứu hỏa đứng đối diện với em vợ Vương Hổ, ánh mắt nghiêm nghị.
“Khịt! Món này tụi tao bán mấy năm rồi, toàn là tụi tao bày bàn ghế trước cửa tiệm người khác.
Chưa bao giờ nghe ai cấm. Tao cứ để đấy, mày làm gì được tao?
Giỏi thì đánh tao đi! Tao sẽ kiện cho tụi mày sạt nghiệp luôn!”
Hắn ta quen thói tác oai tác quái bao năm, giờ không chịu nổi việc bị người khác đè đầu cưỡi cổ, liền muốn chơi cùn.
Hắn bày toàn bộ bàn ghế ra,
Ưỡn cổ nhìn mấy lính cứu hỏa, gân cổ thách thức.
“Lại đây! Tao cứ bày bàn ghế ra đó đấy!
Mày dám đánh tao không? Cẩn thận tao kiện cho tụi mày thân bại danh liệt!”
Mấy lính cứu hỏa nhìn bộ dạng vô lại đó, ai nấy đều bật cười.
Không buồn cãi lại, cúi đầu lấy điện thoại ra gọi, mắt chẳng thèm liếc hắn một cái.
“Alo, đội quản lý đô thị phải không? Chúng tôi là bên cứu hỏa…”
5.
“Bên này có một tiệm kinh doanh trái phép, bày bàn ghế chắn hết lối đi của xe cứu hỏa.
Làm phiền bên anh cử người qua xử lý giúp.”
Một cuộc gọi vừa kết thúc, chưa đầy mười phút sau, người của đội quản lý đô thị đã đến nơi.
Em vợ Vương Hổ thấy là người quen, càng thêm ngang ngược.
Từ trước đến nay quán nhà hắn có thể tùy tiện bày biện cũng nhờ có quan hệ, không thì chẳng ai dám làm càn như vậy.
Hắn vừa định qua thể hiện uy thế với đội cứu hỏa,
Thì những người quen trong đội quản lý đô thị lại nghiêm mặt yêu cầu hắn dọn sạch tất cả bàn ghế.
“Dựa vào đâu? Đây là địa bàn của bọn tôi, ngay trước cửa tiệm cũng không cho bày bàn?
Còn có luật pháp gì không đấy?”
“Chúng tôi làm việc chính là dựa theo luật pháp. Mau thu dọn về!”
Em vợ Vương Hổ là loại đầu óc đơn giản, chẳng chịu nghe lời,
Nghĩ bụng: Dù mình không dọn thì bọn họ cũng chẳng làm gì được.
Nhưng lần này, hắn đúng là tính sai rồi.
Người của đội quản lý đô thị trực tiếp thu hết bàn ghế lên xe.
“Ê ê ê! Các người sao lại cướp đồ của dân vậy hả?”
Em vợ Vương Hổ bắt đầu lăn lộn ăn vạ.
Nhưng người của đội quản lý đô thị chỉ vào camera trên vai:
“Các người chắn lối xe cứu hỏa, chúng tôi có quyền tịch thu.
Nếu thấy có gì không hợp lý, có thể đến trụ sở khiếu nại.”
Xử lý xong, đội quản lý đô thị liền rời đi,
Chỉ để lại em vợ Vương Hổ gào thét trong vô vọng.
Mấy người lính cứu hỏa đứng đó khoanh tay, nhếch môi cười nhẹ:
“Ban đầu chỉ cần dọn đồ vào là xong, giờ hay rồi, đến chỗ ngồi cho khách cũng chẳng còn.”
Bàn ghế trong tiệm bị tịch thu hết, việc buôn bán hôm đó đành phải ngừng lại.
Vương Hổ từ trong bếp bước ra, thấy tiệm trống trơn thì tức đến chửi bới loạn xạ.
Hắn lập tức gọi điện cầu cứu mối quan hệ trong đội quản lý đô thị,
Muốn họ trả lại bàn ghế.
Kết quả bên kia còn giận dữ hơn:
“Làm việc phải biết suy nghĩ chứ. Đối phó với mấy tiệm thường thì thôi đi,
Chứ đó là đội cứu hỏa – cơ quan nhà nước đàng hoàng, các người dám đối đầu?
Bọn tôi ra nhiệm vụ đều có ghi hình, giờ mà trả lại đồ cho các người thì chẳng phải tự đẩy mình vào chỗ chết à?”
Nói xong, bên đó cúp máy cái rụp.
Vương Hổ gọi lại nữa thì bị chặn số.
Trận đối đầu đầu tiên, đội cứu hỏa dễ dàng thắng cuộc.
Tiệm không có bàn ghế, không làm ăn được, cuối cùng đành phải đóng cửa sớm.
Bên đội cứu hỏa báo cáo lại tình hình cho anh Chu.
Anh Chu nhắn WeChat cho tôi thông báo.
Tôi lập tức vào xem lại camera giám sát, trong lòng sướng rơn,
Liền đặt luôn mười thùng nước tăng lực gửi đến trạm cứu hỏa ngày mai.
Cho đội cứu hỏa thuê lại cửa tiệm, quả thật là một quyết định quá đúng đắn!
Bởi vì tôi biết, loại người như Vương Hổ,
Tuyệt đối không thể dễ dàng nhận thua.
Quả nhiên, sáng hôm sau, tôi vô tình liếc nhìn camera,
Thì thấy bọn họ lại giở chiêu cũ – kéo cả xe ba bánh đầy phân đến chắn lối xe cứu hỏa.
Chiếc xe van cũ kỹ nhà hắn bốc đầy khói dầu mỡ cũng đậu ngay trước cửa cuốn cửa tiệm,
Chắn kín mít, không tài nào ra vào được.
Tôi nhíu mày, chụp màn hình lại gửi cho anh Chu.
“Đừng lo, chuyện nhỏ thôi.”
Thấy tin nhắn trả lời, tôi mới yên tâm.
Cũng tò mò không biết lần này họ định xử lý ra sao.
Không lâu sau, tôi thấy mấy người bên đội cứu hỏa ra ngoài, gọi một cuộc điện thoại.
Chỉ khoảng mười phút sau, xe máy của đội cảnh sát giao thông có logo rõ ràng chạy tới.