Chương 4 - Cuộc Chiến Giữa Thư Ký Và Giám Đốc
Tôi xoay người đi đến, chặn Hạ Nhiễm ở góc tường, nâng cằm cô ta lên: “Chị ơi sao không nhắn tin trả lời em? Là vì em không chủ động tìm chị sao?”
Cô ta liếc tôi một cái, tiếp tục phóng điện về phía Lâm Mặc Ngôn.
Tôi không nản: “Sao chị không để ý em vậy? Em cứ muốn lấy mặt nóng dán mông lạnh của chị đó.”
“Đồ thần kinh!”
Chửi xong tôi, Hạ Nhiễm lập tức tránh xa, lại kéo tay Lâm Mặc Ngôn nũng nịu: “Anh Mặc Ngôn, anh xem em gầy như thế này, vì muốn gặp anh mà mấy ngày rồi em không ăn gì hết.”
Tôi đè vai cô ta lại, kéo Lâm Mặc Ngôn ra sau lưng mình: “Sao chị có thể không ăn? Em phải trừng phạt chị mới được!”
“Phạt chị chuyển khoản cho em 500 nhé, em sẽ thay chị mua chút đồ ngon bồi bổ lại!”
Hạ Nhiễm lập tức chuyển cho tôi… 20 ngàn.
“Cút!”
Tôi đơ người luôn—cái thanh mai trúc mã này giàu quá trời!
6
Tôi liếc sang Lâm Mặc Ngôn với ánh mắt kiểu “em có ngăn đâu, tự nguyện mà”, chuẩn bị đóng cửa đi ra.
Không ngờ Lâm Mặc Ngôn bỗng gọi: “Thư ký Tô, đừng đi!”
Rồi anh cũng mở điện thoại, chuyển cho tôi 30 ngàn.
Ai mà ngờ được, mới ngày đầu đi làm mà đã kiếm được bộn tiền như vậy? Biết sớm thế này thì hồi đó tôi đã hỏi giáo viên hướng nghiệp cho kỹ, đi làm còn có thể “tăng thu nhập” kiểu này!
Tôi cầm cái cốc men sứ mà Lâm Mặc Ngôn mua trong buổi livestream, gõ lên bàn:
“30 ngàn một lần! Có ai trả giá cao hơn không? 30 ngàn hai lần!”
“Tôi trả thêm 50 ngàn! Cô nghỉ làm hôm nay luôn đi!”
Hạ Nhiễm không nhịn nổi nữa, quét mã QR chuyển thêm một khoản nữa.
Tôi nhắc cô ta: “Nhớ ghi rõ là ‘tự nguyện tặng’, kẻo sau này phiền phức.”
Lâm Mặc Ngôn cũng sốt ruột: “Thư ký Tô, anh có căn biệt thự đứng tên, bây giờ lập tức sang tên cho em!”
Biệt thự á? Bán đi phát là tự do tài chính luôn còn gì?
Mắt tôi sáng rực, mấy bước đã đi đến trước mặt anh ta, ôm lấy rồi hôn luôn.
Anh ta bị hành động bất ngờ của tôi dọa cho giật lùi liên tục, còn tôi thì chẳng thèm để tâm, cứ thế “gặm loạn xạ”.
Không biết đã hôn bao lâu, môi Lâm Mặc Ngôn đỏ lên, má và vành tai cũng hồng hồng.
Hạ Nhiễm bị khí thế “vì tiền mà bất chấp” của tôi làm cho sững người, hồi thần lại liền muốn tách chúng tôi ra: “Đó không phải tình yêu! Là quấy rối tình dục!”
Cô ta lại nhìn sang Lâm Mặc Ngôn: “Anh Mặc Ngôn, để em giúp anh báo cảnh sát!”
“Không… không cần đâu, anh tự nguyện mà.”
“Anh Mặc Ngôn, có phải cô ta uy hiếp anh không?”
“Không… không có.”
Lâm Mặc Ngôn nhìn tôi, ánh mắt hơi tránh né, rồi lại nhìn đi chỗ khác.
Hạ Nhiễm tức đến giậm chân: “Cô ta chỉ ham tiền với biệt thự của anh thôi!”
Lâm Mặc Ngôn: “Tiền với biệt thự, anh đều có thể cho cô ấy.”
7
Hạ Nhiễm tức đi mất.
Tôi vỗ vai Lâm Mặc Ngôn: “Được đấy, vừa rồi nhập vai ‘não yêu’ cũng ra gì phết!”
“Đó gọi là ‘não yêu’ á?” Lâm Mặc Ngôn ngơ ngác.
“……”
Tôi cũng chẳng buồn tranh luận về định nghĩa “não yêu”, trong đầu toàn là mấy chuyện gossip giữa anh và Hạ Nhiễm: “Hai người trước kia rốt cuộc là thế nào?”
“Cũng chẳng có gì.”
Lâm Mặc Ngôn nhíu mày, như đang nhớ lại chuyện không mấy tốt đẹp: “Từ nhỏ cô ấy đã tỏ tình với anh, cách tỏ tình rất khoa trương, nào là gõ chiêng đánh trống, anh sợ lắm.”
Tôi gật đầu—đối với một người sợ xã giao mà nói, như thế chẳng khác nào chết xã hội ngay tại chỗ.
“Nhưng mà lúc nãy hình như em cũng hơi khoa trương.” Tôi hơi ngượng.
“Thư ký Tô, anh không bị em dọa đâu, cũng không có chấn thương tâm lý gì cả.”
Lâm Mặc Ngôn lại đỏ mặt, ngón tay cứng ngắc rê chuột, mở rồi lại tắt một văn bản trắng, lặp đi lặp lại mấy lần: “Em như vậy… thật ra rất tốt.”
8
Tin vui: Lâm Mặc Ngôn thực sự định tặng tôi một căn biệt thự.
Tin buồn: Tôi không dám nhận — phần thưởng này giá trị quá lớn, sợ sau này rắc rối kéo tới.
Về sau anh bảo có thể đổi cái khác, tôi nghĩ nghĩ, thôi thì nhân cơ hội lo phúc lợi cho chị em đồng nghiệp, đổi biệt thự thành hai ngày “nghỉ kinh nguyệt” mỗi tháng, tất cả nữ nhân viên đều được nghỉ.
Lâm Mặc Ngôn nghe xong đề nghị của tôi, rơi vào trầm tư.
Tôi cứ tưởng anh sẽ từ chối, ai ngờ lại gật đầu: “Góc nhìn này rất hay.”
Sau đó anh lấy từ ngăn kéo ra một tập tài liệu, tiêu đề là 《Quy định nội bộ và bổ sung chế độ phúc lợi cho nhân viên》.
Tôi đọc kỹ, bên trong toàn là những quy định cực kỳ tâm lý:
Phòng nhân sự cấm dùng ngôn ngữ thao túng (PUA) khi tuyển dụng, nhân viên phòng kinh doanh không cần phải một mình đi tiếp khách, trường hợp đặc biệt có thể xin bảo vệ công ty đi cùng…
Chế độ phúc lợi cũng rất hiếm thấy: đồng phục nữ nhân viên có thêm tùy chọn quần dài, nghỉ thai sản tăng thêm 30 ngày so với tiêu chuẩn, mỗi năm có thêm 5 lần tư vấn tâm lý miễn phí…