Chương 5 - Cuộc Chiến Giữa Thiên Kim Thật Và Giả

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

8

Mẹ nuôi sững người, rõ ràng không ngờ nhà tôi lại làm ăn lớn đến thế.

Hề Tư Tư vội vàng lắc đầu phủ nhận:

“Mẹ ơi, con không có làm gì hết!”

Chị tôi lạnh lùng tiếp lời:

“Chỗ này có lắp camera khắp nơi, nếu bà muốn, chúng ta có thể cùng đến phòng giám sát để xem lại.”

“Tôi tuyệt đối không để em gái mình bị oan ức!”

Mẹ nuôi kéo Hề Tư Tư lùi ra sau, nói lảng:

“Thôi bỏ đi, nhà còn việc, tụi mẹ đi trước…”

Tôi bước lên chặn họ lại, lấy ra giấy chứng nhận cho thấy Hề Tư Tư không hề mắc bệnh tâm thần, kèm theo bằng chứng bài đăng trên mạng là do cô ta viết.

Chỉ thấy mặt Hề Tư Tư tối sầm lại ngay lập tức.

“Mẹ! Con… con có thể giải thích!”

Mẹ nuôi đọc xong, tát cho cô ta một cái nảy lửa.

“Tư Tư! Con quá đáng thật rồi!”

Biết không thể chối được nữa, Hề Tư Tư lập tức quỳ sụp xuống:

“Mẹ… con chỉ là muốn mẹ thương con nhiều hơn một chút…”

“Còn chuyện ở quán cà phê, chuyện con vu oan cho chị… con sai rồi…”

“Con thật sự làm mẹ quá thất vọng!”

Mẹ nuôi tức giận bỏ đi, Hề Tư Tư vội vã chạy theo phía sau.

Chị tôi bật cười:

“Tự làm tự chịu, đúng là gậy ông đập lưng ông.”

Rồi cô nắm tay tôi, vui vẻ nói:

“Thanh Thanh, có tin vui nè Ba nói đã mua nhà ở Pháp rồi, sau này cả nhà mình có thể định cư bên đó.”

“Tránh xa hết đám người độc hại này!”

Tôi gật đầu, nở nụ cười nhẹ.

Chị tôi… đúng là người luôn khiến tôi có cảm giác an toàn nhất!

Trên đường về nhà, chị kể toàn bộ sự việc hôm nay cho cả gia đình nghe.

Mẹ tôi tức điên chửi lớn:

“Nhà họ Tần đúng là vô ơn bạc nghĩa! Thanh Thanh đừng buồn, con mãi mãi là bảo bối trong lòng mẹ!”

Tối hôm đó, tôi không ngờ được rằng…

Mẹ nuôi và ba nuôi lại bước vào nhà tôi.

Họ mang theo rất nhiều đồ, tôi liếc một cái là nhận ra trong đó có chai nước hoa tôi thích nhất.

“Thanh Thanh…”

Mẹ tôi lạnh giọng:

“Nhà này không chào đón hai người.”

Tôi nhẹ nhàng nói:

“Mẹ ơi, để họ vào đi.”

Có những chuyện… nhất định phải nói rõ ràng trước mặt.

“Thanh Thanh, hết giận rồi thì về với ba mẹ được không?”

Mẹ nuôi bước tới, muốn nắm lấy tay tôi.

Tôi cứng người, rút tay lại:

“Không cần đâu. Con đã nghĩ kỹ rồi. Bây giờ con gái ruột của mẹ đã trở về, con cũng không cần phải ‘chiếm tổ chim khách’ nữa.”

“Huống hồ con gái ruột của mẹ… chẳng chấp nhận nổi chút xíu hạt cát trong mắt.”

“Còn con thì không chịu nổi dù chỉ một chút oan ức.”

Cha mẹ nuôi thoáng lúng túng, sắc mặt rất khó coi.

Mẹ ruột tôi nhân cơ hội lên tiếng:

“Những năm qua hai người đã nuôi dạy Thanh Thanh, nên số tiền chi tiêu cho con bé, tôi đã nhờ ba nó chuyển khoản vào thẻ của hai người rồi.”

“Một trăm triệu, chắc là đủ rồi.”

Nghe đến đây, mẹ nuôi lập tức luống cuống:

“Không được! Thanh Thanh cũng là con gái tôi, nó phải theo tôi về nhà!”

Đúng lúc đang giằng co, thì Hề Tư Tư chạy ào vào.

“Mẹ! Ba! Hai người không cần Tư Tư nữa sao?!”

Mọi người trong phòng đều sửng sốt, hít vào một hơi lạnh.

“Tư Tư, con đến đúng lúc đấy. Mau xin lỗi chị con đi!”

Hề Tư Tư lắc đầu:

“Con không xin lỗi!”

Lời vừa thốt ra, mẹ nuôi lập tức tát cô ta một cái trước mặt bao nhiêu người.

“Tư Tư! Con làm sai mà còn không chịu nhận lỗi!”

Hề Tư Tư bật khóc, còn tôi thì chỉ lặng lẽ nhìn, ánh mắt lạnh tanh.

Nghĩ đến cảnh cô ta giả bệnh, làm bộ đáng thương năm xưa… giờ bị vả ngược lại, thật sự đã đời.

Thấy Hề Tư Tư vẫn không chịu cúi đầu, mẹ nuôi trực tiếp kéo cô ta quỳ xuống trước mặt tôi.

“Thanh Thanh, con xem… em con xin lỗi rồi.”

“Con có thể về được không?”

“Em gái con tuy có chút lệch lạc, nhưng nhà họ Tần sau này còn cần con…”

Thì ra là vì muốn tôi gánh vác nhà họ Tần.

Tôi khoát tay:

“Không được. Bây giờ tôi phải lo cho nhà họ Lục.”

Lúc đó, các vệ sĩ bước lên, bắt đầu đuổi người ra ngoài.

Vậy là, cha mẹ nuôi và đứa con gái ruột mà họ từng nâng niu đều bị đuổi khỏi nhà tôi.

Tôi đổi số điện thoại, cả nhà chuyển hẳn sang Pháp sinh sống.

Từ đó, cha mẹ nuôi không liên lạc với tôi nữa.

Mẹ tôi nói, chắc là họ ngại không dám liên hệ.

Sau này nghe nói, tiểu thư nhà họ Tần suốt ngày gây chuyện, còn quen một gã du côn, khiến cha mẹ nuôi tức đến phát bệnh…

Gã bạn trai du côn của Hề Tư Tư nghiện cờ bạc, không chỉ trộm tiền nhà cha mẹ nuôi, mà còn kéo cô ta lao vào con đường đỏ đen.

Chẳng bao lâu sau, công ty nhà họ Tần cũng dần dần sụp đổ.

Hề Tư Tư lại một lần nữa trở thành một người bình thường chẳng có gì trong tay.

Tôi nhìn sang ba mình, hỏi:

“Nhà họ Tần phá sản… là ba thu mua à?”

Ba tôi cười tít mắt gật đầu:

“Ba chỉ thu mua đúng theo giá thị trường thôi mà~”

“Hôm đó con không thấy thôi, sắc mặt con gái nhà họ Tần xanh như tàu lá chuối luôn.”

“Chim gặp nạn thì ai bay nấy thôi!”

Tôi không nói gì, chỉ ngẩng đầu nhìn đàn chim trời bay lượn trên bầu trời:

“Cha mẹ nuôi cũng coi như có chút đáng thương… Nếu con gái họ không gây chuyện, thì giờ chắc vẫn sống yên ổn.”

Chị tôi nhếch môi cười lạnh:

“Thương gì mà thương. Là tự họ chuốc lấy.”

Tôi chỉ mỉm cười.

Một năm sau, tôi kết hôn với một chàng trai có xuất thân tương xứng tại quốc gia tôi đang sinh sống.

Chúng tôi yêu nhau thật lòng, gia đình hòa thuận, cuộc sống suôn sẻ.

Ba mẹ tôi nghỉ hưu an nhàn, anh trai và chị gái đều phát triển sự nghiệp rực rỡ.

Nhiều năm sau, tôi quay lại Trung Quốc lần nữa.

Đến công ty của chị tôi trong nước, chị nhờ tôi giúp phỏng vấn một ứng viên.

Khi cánh cửa được đẩy ra, tôi lại nhìn thấy Hề Tư Tư.

Cô ta mặc một chiếc sơ mi đã bạc màu vì giặt quá nhiều, và ngay khoảnh khắc nhìn thấy tôi, toàn thân cứng đờ, đồng tử co rút.

Tôi lập tức hiểu ra — đây là chị tôi cố ý sắp xếp.

“Sao cô lại ở đây?! Tôi đã tra rồi, công ty này đâu phải của cô!”

“Không thể nào! Không thể nào!”

Giọng cô ta run rẩy, liên tục lật xem điện thoại, như thể không thể tin nổi vào sự thật:

“Rõ ràng ông chủ họ Đỗ cơ mà!”{Bạn đang đọc truyện tại TruyenNe.Com, rất mong được sự ủng hộ từ các bạn}

Nhìn cô ta lúc này, tinh thần… có vẻ không còn bình thường nữa.

Cô ta trừng mắt nhìn tôi, ánh mắt đầy tức tối.

Đúng lúc đó, chị tôi vừa họp xong bước vào phòng, điềm tĩnh nói:

“Tổng giám đốc Đỗ là chồng tôi.”

Vừa nghe xong, sắc mặt Hề Tư Tư lập tức cứng đờ:

“Không phải các người… đã ra nước ngoài hết rồi sao?! Tại sao lại quay về?!”

Tôi cười nhạt:

“Chúng tôi có về nước hay không… cần phải báo cáo với cô à?”

Tôi liếc nhìn những ứng viên khác đang đứng ngoài cửa, rồi giọng lạnh hẳn đi:

“Không phỏng vấn thì mời ra ngoài. Đừng làm chậm trễ thời gian của người khác.”

Hề Tư Tư cười giễu:

“Phỏng vấn á?”

“Cô hả hê lắm đúng không? Nhìn tôi giờ thành một kẻ tầm thường, trong lòng chắc vui lắm nhỉ?”

Tôi chỉ lắc đầu, không nói gì.

Không ngờ cô ta đột nhiên mất khống chế, rút ra một con dao gập từ trong túi, lao thẳng về phía tôi:

“Cô đi chết đi! Tôi khổ sở như thế, cô cũng đừng mong sống yên!”

Cô ta điên cuồng lao tới.

Nhưng chị tôi phản ứng nhanh, đã từng học võ nên lập tức đá văng con dao khỏi tay cô ta.

“Bảo vệ! Gọi cảnh sát!”

Cô ta bị đè xuống sàn, nhưng ánh mắt vẫn không ngừng trừng trừng nhìn tôi, đầy hận thù:

“Tôi thật sự muốn giết chết cô…”

Tôi cúi xuống, nhấc cằm cô ta lên, lạnh lùng đáp:

“Đáng tiếc… cô không còn cơ hội đó nữa.”

“Lòng đố kỵ… thật sự có thể hại chết một con người.”

“Giờ thì… ngoan ngoãn vào tù mà ngồi đi.”

Tôi vung tay, ra hiệu cho bảo vệ:

“Đưa người và video giám sát đến đồn cảnh sát.”

Tôi cũng rõ ràng tuyên bố: không hoà giải, tôi muốn cô ta bị truy tố và ngồi tù.

Quả nhiên không ngoài dự đoán — cha mẹ nuôi lại tìm đến công ty của chị tôi.

“Thanh Thanh à, Tư Tư nó còn nhỏ dại, con có thể tha thứ cho nó một lần được không? Xem như… bác cầu xin con đấy.”

Lâu ngày không gặp, mái tóc của mẹ nuôi đã điểm bạc trắng.

Cha nuôi thì lưng còng lom khom, rõ ràng mới chỉ ngoài sáu mươi mà trông như ông cụ tám mươi.

Chị tôi lập tức kéo tay tôi, muốn đưa tôi rời đi, giọng sắc lạnh:

“Lúc con gái hai người cầm dao định giết người, sao không nghĩ đến hậu quả? Hai người không xem đoạn camera đó à? Mặt mũi y như dã thú!”

“Bịch!” — mẹ nuôi đột ngột quỳ sụp xuống:

“Thanh Thanh, bác không dám mong con tha thứ…”

“Nhưng mấy năm nay Tư Tư tâm lý không ổn định, bác xin con… xin con đó…”

Vì Hề Tư Tư, bà cúi đầu lạy tôi không ngừng, lạy đến trán đỏ bừng.

Tôi cứng lòng, bình tĩnh mở miệng:

“Tôi nghe nói… cô ta vẫn còn dính vào cờ bạc bên ngoài.”

“Vào tù có khi lại là cách tốt nhất để cứu cô ta.”

“Đừng đến tìm tôi nữa. Tôi sắp trở lại nước ngoài rồi.”

Tôi và chị xoay người rời đi, lên xe.

Chiếc xe chậm rãi khởi hành, tôi nhìn vào gương chiếu hậu — bóng dáng hai người họ càng lúc càng nhỏ, cuối cùng tan vào đám đông, không còn thấy đâu nữa.

Về sau, chị tôi kể lại:

Hề Tư Tư bị kết án 3 năm tù vì tội cố ý giết người không thành.

[HOÀN]

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)