Chương 5 - Cuộc Chiến Giữa Những Viên Đá Quý
Anh im lặng một lúc, rồi từ tốn mở miệng:
“Đúng, anh biết mình sai rồi. Nhưng nếu em thực sự không ép cô ấy, thì tại sao cô ấy lại phải bày ra mấy trò đó để hại em?
Cô ấy chỉ là một cô gái đến từ vùng nghèo nàn, lạc hậu, không hiểu hết các phép tắc xã hội…”
“Bốp!”
Tôi tát thẳng vào mặt anh.
Tay tê dại, run lên từng đợt.
“Ký đi.”
Tôi đưa đơn ly hôn tới trước mặt anh:
“Coi như Tần Nguyệt Dao tôi mù mắt chọn nhầm người. Từ nay về sau, tôi và anh không còn quan hệ gì nữa.”
Phó Chiêu Hòa nhìn bản ly hôn, ánh mắt lạnh băng.
Anh nghiến răng:
“Không thể nào.”
“Sợ tôi chia cổ phần nhà họ Phó hả?”
Tôi cười nhạt: “Yên tâm, cổ phần của Phó thị tôi không lấy một xu. Tặng hết cho anh.”
Dù sao thì… sớm muộn gì tôi cũng sẽ thu mua lại.
“Anh không quan tâm chuyện đó.”
Phó Chiêu Hòa nhìn tôi chăm chú:
“Chỉ là… tình cảm năm năm giữa chúng ta, anh không thể ly hôn.”
“Nếu anh thật sự nghĩ vậy, thì nên đuổi Lucy đi.”
“Lucy tôi không đuổi, em, tôi cũng không ly hôn.”
Tôi tưởng mình nghe nhầm.
Phó Chiêu Hòa nhìn tôi từ trên cao, nói:
“Anh không thể vứt bỏ một người phụ nữ xa xứ, không người thân, không chốn nương tựa như cô ấy.
Càng không thể vứt bỏ người vợ kết tóc se duyên cùng mình.
Yên tâm đi, rồi em sẽ chấp nhận thôi.”
Nói xong anh quay lưng rời đi.
Kể từ đó, dù luật sư ly hôn của tôi liên hệ thế nào, anh cũng không phản hồi.
Mãi cho đến khi tôi phát hiện:
Tất cả các dự án tôi xúc tiến đều bị chen ngang.
Tôi tra ra,
Chính là Phó Chiêu Hòa đang cạnh tranh khách hàng với tôi.
7
Tôi đã hiểu chiến lược của Phó Chiêu Hòa rồi.
Anh ta muốn đè bẹp tôi trên thương trường, ép tôi phải chấp nhận mọi sắp đặt của anh ta.
Xem ra giờ đây, anh ta đã hoàn toàn tin vào lý tưởng “một chồng nhiều vợ” mà Lucy rao giảng.
Nhưng thứ lý tưởng đó, nếu dùng để dỗ dành mấy người phụ nữ khác thì còn tạm chấp nhận được, đem đến để chà đạp tôi thì, đúng là không biết điều.
Thương vụ thu mua Phó thị đã đến giai đoạn cuối.
Khi mọi thứ đã sẵn sàng, tôi gọi cho Alex:
“Bắt đầu thương vụ thu mua.”
Ngày hôm sau, Phó thị nổ ra một cú sốc lớn.
Các đối tác lần lượt rút vốn, thậm chí cấp trên còn đích thân xuống điều tra.
Phó Chiêu Hòa trở tay không kịp.
Tôi lập tức cử đại diện của Tần thị đến đàm phán hợp đồng.
Muốn ép một công ty đang thời kỳ đỉnh cao bán đi với giá rẻ, cách tốt nhất là khiến nó trở nên “cầm không nổi, bán không xong.”
Phó Chiêu Hòa, so với tôi, anh vẫn còn quá non nớt.
Người từng chặn số tôi, bây giờ chủ động gỡ chặn, gọi điện tới.
Giọng anh ta nghe có phần mệt mỏi:
“Em có cần làm đến mức này không?”
“Vì sao lại không cần?” Tôi cười nhẹ:
“Con người tôi là vậy, đã làm thì làm đến cùng.
Anh tự nhận mình có tình cảm với tôi suốt năm năm, chẳng lẽ không biết tôi hành xử thế nào sao?”
Phó Chiêu Hòa không nói được gì.
Một lúc sau, mới khàn khàn mở miệng:
“Lucy… tôi đã cho cô ấy rời đi rồi.”
“Muộn rồi.”
Tôi lạnh lùng: “Cung đã bắn đi thì không thể thu lại được. Tôi đã quyết chiến với anh thì phải thắng.”
“Nguyệt Dao…”
Tôi cúp máy.
Lần này, là tôi chặn số anh ta.
Phó Chiêu Hòa liên tục nhờ bạn bè chung liên hệ với tôi,
Lần nào cũng bị Alex chặn lại.
Cuối cùng, khi Phó Chiêu Hòa khó khăn lắm mới kết nối được với tôi, giọng anh ta khàn đặc:
“Anh chấp nhận giao Phó thị cho em, nhưng em có thể đừng để Alex ra mặt mãi được không?”
“Sao thế?”
“Anh không chịu nổi.”
Tôi bật cười:
“Lúc anh nằm mơ cũng muốn hai vợ cùng chung chồng, sao không nghĩ xem tôi có chấp nhận nổi hay không?”
“Nguyệt Dao… Nếu là giận dỗi giữa vợ chồng thì đừng nói mấy lời như vậy nữa.
Anh sẽ trở lại với gia đình.”
“Phó Chiêu Hòa, đầu óc kinh doanh của anh để đâu rồi?”
Tôi nhíu mày:
“Tôi đã làm đến nước này, mà anh vẫn tưởng tôi chỉ là giận dỗi muốn anh quay về nhà?”
Phó Chiêu Hòa sững sờ.
Tôi ra đòn chí mạng:
“Tôi đang chơi chiến tranh thương mại với anh, không phải thi xem ai si tình hơn.”
Nói rồi, tôi chặn luôn số đó.
Phó thị ngày càng không trụ nổi.
Nhưng Phó Chiêu Hòa cũng không thể liên lạc với tôi nữa.
Việc hạ gục Phó thị chỉ còn là vấn đề thời gian.
Tôi không ngờ rằng,
ba mẹ tôi lại đích thân đến tìm tôi.
8
Khi tôi trở về nhà, ba mẹ tôi đang ngồi với Phó Chiêu Hòa.
Vừa thấy tôi, hai người liền thở dài:
“Nguyệt Dao à, con đâu cần làm đến nước này? Dồn chồng con tới đường cùng, thì con cũng chẳng được lợi gì đâu.”
“Đúng vậy, dằn mặt thì được rồi, làm lớn thế này thì quá đáng rồi.”
Tôi liếc nhìn Phó Chiêu Hòa:
“Anh nói với ba mẹ tôi rồi?”
Phó Chiêu Hòa gật đầu.
“Tôi muốn nghe anh kể lại từ đầu.”
Anh ngẩn người.
“Tôi muốn chính miệng anh nói.”
x