Chương 3 - Cuộc Chiến Giữa Những Viên Đá Quý

Anh dừng một chút, thử nắm tay tôi:

“Anh thừa nhận lúc đó anh giận, em ra tay với Lucy, mọi người đều nói em đang đánh vào mặt anh.

Anh tức quá nên cứ cố tình đứng về phía cô ta.

Lucy… thật ra anh không hề thích.”

Điện thoại trong túi anh rung liên tục.

Anh rút ra đưa tôi xem.

Tin nhắn của Lucy dồn dập hiện lên:

【Phó tiên sinh, có phải tôi làm chưa đủ tốt không? Chỉ cần anh nói, tôi sẽ sửa!】

【Hay là anh thấy tôi yêu cầu quá nhiều? Những món anh mua tôi đã trả lại hết rồi, chỉ cần được ở bên anh, tôi không cần gì cả…】

【Xin anh, Phó tiên sinh, tôi một thân một mình đến nơi đất khách quê người, anh là chỗ dựa duy nhất của tôi, nếu mất anh, tôi sẽ chết mất…】

Phó Chiêu Hòa mở trang cá nhân của Lucy,

ngay trước mặt tôi, anh xóa và chặn cô ta.

Sau đó anh hít sâu nhìn tôi:

“Xin lỗi em, vợ à.

Anh cứ tưởng giận dỗi nhau một chút sẽ giải quyết được mâu thuẫn, nhưng khi nhìn thấy em và Alex hôn má nhau… anh nhận ra mình căn bản không chịu đựng nổi.

Những gì anh làm với Lucy vì giận dỗi, cuối cùng chỉ càng làm em tổn thương hơn.

Xin lỗi…”

Cánh cửa phía sau anh bật mở.

Cả căn phòng đầy ắp quà tặng.

Trên trần nhà,

là bầu trời ngân hà do anh cho người tái tạo.

Viên sapphire tôi từng thích cũng được lấy về từ cổ Lucy, sau khi được khắc lại, đặt trong một chiếc hộp xinh đẹp.

“Vợ à, mình làm hòa đi. Sau này chúng ta sống cho thật tốt…”

“Được.”

Hôn nhân năm năm, dù bắt đầu vì lợi ích, nhưng vẫn có tình cảm trong đó.

Tôi vốn chỉ muốn cảnh tỉnh anh.

Nếu anh đã hiểu ra, vậy thì,

chúng tôi còn có thể tiếp tục kiếm tiền cùng nhau.

4

Tôi không tha thứ cho Phó Chiêu Hòa ngay lập tức.

Bởi vì tôi phát hiện anh thỉnh thoảng vẫn nhìn chằm chằm vào điện thoại mà thất thần.

Tôi lén liếc qua một cái.

Anh không hề bỏ Lucy khỏi danh sách chặn.

Nhưng đối tác hợp tác bên châu Phi lại mỗi ngày gửi tình hình gần đây của Lucy cho anh.

Một người phụ nữ da ngăm, ở công ty mới bị kỳ thị đủ điều.

Không chỉ phải làm những công việc không thuộc phần mình tới tận nửa đêm, mà sáng hôm sau đến trễ chỉ một phút cũng bị kéo ra giữa sảnh để chịu phê bình công khai.

Chỉ cần nộp tài liệu sai một chữ là phải quỳ xuống lau sàn cho đồng nghiệp. Có người còn cố ý nhổ vỏ hạt dưa lên người cô ta.

Nhưng cô ta không được phép phản kháng, chỉ có thể cắn răng chịu đựng trong nước mắt.

Hình ảnh của cô ta lần lượt được gửi đến điện thoại Phó Chiêu Hòa.

Thậm chí còn có cả ảnh bị cấp trên quấy rối tình dục trong văn phòng.

Bọn họ còn nhắn:

【Ở quê cô ấy, chế độ một chồng nhiều vợ là bình thường. Lucy không phải kẻ phá hoại gia đình anh đâu.】

Khuôn mặt Phó Chiêu Hòa ngày càng trở nên nặng nề.

Anh gõ một tin nhắn gửi đi:

【Nhưng đây là Trung Quốc.】

Sau đó chặn luôn cả đối tác kia.

Tôi đứng sau lưng anh, yên lặng chứng kiến tất cả.

Không một tiếng động, tôi xoay người rời đi.

Tốt lắm, xem ra chồng tôi vẫn còn phân biệt được đúng sai.

Nếu vậy, dự án mua lại công ty Đức kia, để anh ta cùng tham gia cũng được.

Không lâu sau, lễ ký kết chính thức bắt đầu.

Người đến không chỉ có đối tác thương mại, mà còn có cả những nhân vật lớn trong chính giới địa phương.

Chỉ cần thương vụ mua lại này thành công, công ty hai vợ chồng tôi sẽ trở thành đầu tàu kinh tế ở địa phương, kéo theo GDP tăng mạnh.

Thế nhưng đúng lúc bên Đức chuẩn bị đặt bút ký tên,

màn hình lớn phía sau bất ngờ phát video Lucy bị một nhóm đàn ông vây quanh.

Tiếng khóc gào và những âm thanh thô tục khiến đại diện phía Đức sững tay, ngừng ký.

“Ngài Phó!”

Cửa hội trường bị đạp tung.

Lucy mặc chiếc váy dài rách nát treo lủng lẳng trên người, khiến người ta dễ dàng liên tưởng đến những gì cô ta đã phải trải qua.

Cô ta khóc nức nở lao vào lòng Phó Chiêu Hòa:

“Em vốn định quay về châu Phi, nhưng không ngờ phu nhân vẫn không chịu buông tha cho em…

“Cô ấy nói chỉ cần làm em mất đi sự trong trắng, thì ngài sẽ không bao giờ nhìn em nữa. Em vốn muốn kết thúc cuộc đời, nhưng vì muốn gặp ngài lần cuối, nên em mới cố gắng gượng tới đây…”

“Cái gì?”

Đại diện bên Đức quăng bút, quay đầu nhìn về phía lãnh đạo địa phương:

“A thị là nơi tiếp đãi khách quốc tế như vậy sao?”

Sắc mặt lãnh đạo trắng bệch, định lên tiếng giải thích, thì đại diện Đức đã quay sang nhìn tôi:

“Chúng tôi là vì khâm phục nhân phẩm của cô Tần nên mới có ý định giao lại công ty, nhưng không phải chỉ có mỗi cô là người muốn mua lại doanh nghiệp của chúng tôi.”

Tôi vội giật lấy micro:

“Thưa quý vị, về đoạn video này, tôi có vài điểm nghi vấn. Trước hết…”

“Bốp!”

Một cái tát giáng thẳng vào mặt tôi.