Chương 1 - Cuộc Chiến Giữa Những Viên Đá Quý
Cô thực tập sinh d,a ng ,ăm mới vào công ty chẳng có việc gì cũng hay chạy vào phòng nghỉ của chồng tôi.
Thế nhưng mặc cho Lucy có v ,e v ,ãn thế nào, chồng tôi vẫn luôn nhíu mày quát:
“Tôi không hứng thú với phụ nữ d,a ng ,ăm. Còn dám như vậy lần nữa thì c ,út khỏi công ty cho tôi!”
Tôi cứ tưởng anh thật sự chán ghét cô ta.
Cho đến khi tôi nhìn trúng một viên đá sapphire trong buổi đấu giá.
Đang định giơ bảng thì có một người thần bí bất ngờ đấu giá cho Lucy.
Chẳng bao lâu sau, tôi phát hiện chồng mình đã chặn tôi xem story W ,eChat.
Trên đó là dòng chữ:
“Viên bảo thạch đẹp nhất, tất nhiên phải dành cho viên ngọc trai đen rực rỡ nhất.”
Kèm theo là ảnh selfie của Lucy đeo viên sapphire ấy.
Tôi bật cười lạnh lùng, lập tức đấu giá cho 99 viên đá quý khác.
Tất cả ném hết trước mặt Lucy:
“Đeo đi! Hôm nay nếu thiếu một viên trên cổ, thì đừng hòng bước ra khỏi sàn đấu giá!”
1
Lúc tôi đang đắp mặt nạ ở nhà thì chồng tôi, Phó Chiêu Hòa, “rầm” một tiếng đạp cửa xông vào.
“Em có cần làm quá như vậy không?”
Anh cau mày nhìn tôi, ánh mắt vốn dịu dàng nay lại tràn đầy bất mãn.
Mặt nạ trên mặt tôi rơi xuống đất, tôi khẽ nhíu mày: “Làm sao vậy?”
Anh ném điện thoại cho tôi.
Trong video, 99 viên đá quý đeo trên cổ Lucy khiến cô ta không thể đứng vững, quỳ rạp trên sàn.
Tiếng cười nhạo của người xem vang lên không dứt:
“T ,iểu t ,am nhà nào vậy, mất mặt đến tận sàn đấu giá rồi kìa!”
“Chắc muốn đến đây thị uy với chính thất, ai ngờ mặt to chừng nào thì oai chừng đó! Cười ch ,et mất thôi!”
Cổ Lucy bị đ ,è nặng, cô ta chỉ có thể lê lết rời đi trong tiếng chế nhạo của mọi người.
Đôi mắt xanh lam như đá sapphire đầy nước mắt, trông vô cùng đáng thương.
Tôi tắt video đi:
“Tôi từng nói rồi, tôi là kiểu người không thể dung nổi một hạt cát trong mắt.”
Phó Chiêu Hòa có vẻ không kiên nhẫn:
“Dạo gần đây Lucy mang về một dự án cho công ty, anh chỉ là thưởng cho nhân viên một chút thôi, em đừng lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử!”
“Bốp!”
Một cái t ,át bất ngờ giáng xuống mặt anh.
Phó Chiêu Hòa ôm mặt, ngạc nhiên nhìn tôi.
Kết hôn năm năm, chúng tôi chưa từng cãi nhau.
Đây là lần đầu tiên chúng tôi to tiếng, ra tay.
Vì một người phụ nữ d ,a ng ,ăm.
“Thưởng à? Anh nói thật với em là, biết rõ vợ anh đã thích viên sapphire đó từ trước, mà lại đấu giá cho Lucy, đó là phần thưởng mà anh, một người chồng, dành cho nhân viên sao?”
Phó Chiêu Hòa nghiến răng:
“Nhưng… dù em tức giận, em có thể ch ,ửi m ,ắng, thậm chí t ,át cô ấy, nhưng em lấy tư cách gì ép một người phải qu ,ỳ b ,ò ra ngoài?”
“Chỉ dựa vào việc em là vợ anh!”
Tôi gằn giọng cắt lời anh: “Lý lẽ đó khó hiểu đến thế sao?
“Biết vợ mình thích mà còn cố ý tặng cho người phụ nữ khác, đó là việc mà một người chồng nên làm sao?
“Dù chúng ta kết hôn vì lợi ích thương mại, nhưng anh dám chắc suốt năm năm qua chúng ta không có tình cảm ư?”
Phó Chiêu Hòa im lặng.
Đúng là chúng tôi kết hôn vì lợi ích,
Nhưng qua từng đêm gần gũi, tình cảm cũng nảy sinh.
“Huống hồ,” tôi cười khổ, “dù thật sự không có tình cảm, thì cũng không có nghĩa là anh có thể không cho em một chút tôn trọng tối thiểu.”
Phó Chiêu Hòa nhìn tôi như đang nhìn một người xa lạ.
“Em tự bình tĩnh lại đi.”
Anh ném lại một câu, quay người rời khỏi.
Bữa tiệc kỷ niệm anh chẳng thèm nhìn lấy một cái.
Tôi cười, nụ cười đắng chát
Anh đã quên mất, hôm nay là kỷ niệm 5 năm ngày cưới của chúng tôi.
2
Phó Chiêu Hòa một thời gian không nhắn lại tôi.
Tôi cũng không đeo bám, mà đến kiểm tra tiến độ công trình của mình.
Vừa đến nơi đã bị người quản lý chặn lại:
“Xin lỗi cô Tần, mái vòm Ngân Hà đã được tổng giám đốc Phó tặng cho cô Lucy rồi.”
Tôi nhíu mày: “Anh chắc chứ?”
Người quản lý cười gượng:
“Chắc chắn, hợp đồng chuyển nhượng đã ký xong, giờ mái vòm thuộc về cô Lucy rồi. Cô ấy còn nói…”
Anh ta nhìn tôi, tránh ánh mắt, giọng nhỏ đi:
“…không cho phép cô Tần vào khu vực này.”
Nắm tay tôi khẽ run lên
Mái vòm Ngân Hà là do chính tôi thiết kế, đích thân giám sát từng bản vẽ, từng linh kiện.
Khi hoàn thành, toàn bộ mái sẽ mô phỏng được bầu trời sao chân thực nhất.
365 ngày đêm, tôi dốc sức chỉ để làm món quà sinh nhật cho chính mình.
Phó Chiêu Hòa từng đi cùng tôi chọn vật liệu xây dựng, anh không thể không biết điều đó…
Vậy mà ngay trước sinh nhật tôi, anh lại tặng công trình ấy cho người phụ nữ khác…
Đây rõ ràng là một cuộc thị uy.
“Cô Tần?”
Giọng nói lơ lớ của Lucy vang lên sau lưng tôi.
“Cô đến tìm tổng giám đốc Phó à?”
Cô ta hất tóc, chìa điện thoại ra trước mặt tôi:
“Tổng giám đốc Phó gần đây bận lắm, đây, cô kết bạn với tôi đi, có gì cứ nói với tôi là được.”
Cô ta ngẩng cằm, cúi mắt nhìn tôi như thể mình là chủ nhân ở đây.
Tôi bật cười:
“Nói với cô là được?”
Ánh mắt cô ta đầy đắc ý và hiển nhiên.
Tôi bật cười lạnh
Tôi liên lạc với chồng mình mà phải thông qua người phụ nữ khác sao?