Chương 5 - Cuộc Chiến Giữa Hai Tiểu Thư

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

【Sao cô ta lại nghi ngờ mình? Không thể nào! Mình đã làm kín kẽ như thế, chắc chắn cô ta không biết gì hết! Nhất định là đang tung hỏa mù dò xét! Đúng, cô ta đang gài mình!】

Triệu Thế Tân thấy vậy, cau mày bước lên, định can thiệp:

“Cô gì ơi, có chuyện gì thì nói tử tế, ra tay ra chân thế này khó coi lắm.

Giang Tuyết còn nhỏ, chưa hiểu chuyện, cô là chị thì nên nhường nhịn em một chút chứ.”

“Nhường?”

Tôi nhướng mày, nhìn thẳng Triệu Thế Tân:

“Tổng giám đốc Triệu, tôi muốn hỏi một câu – anh nhìn kiểu gì mà thấy là tôi bắt nạt cô ta?”

Tôi lắc lắc cổ tay đang giữ lấy tay Kỳ Giang Tuyết:

“Hay trong mắt anh, người ra tay trước thì lại là người đúng?”

Triệu Thế Tân bị tôi hỏi đến nghẹn họng, mặt mày lúng túng.

Anh ta đâu ngờ một “con nhỏ quê mùa” mới từ bên ngoài về lại sắc sảo đến vậy, khí thế còn chẳng hề thua kém gì anh ta.

Lúc này, ông bà Kỳ cuối cùng cũng phản ứng kịp. Ông Kỳ nghiêm mặt nhìn tôi, giận dữ quát:

“Kỳ Niệm! Con còn không mau xin lỗi em con!”

Kỳ Giang Tuyết lập tức nở nụ cười đắc ý, nhưng nước mắt thì vẫn chảy không ngừng:

“Ba ơi, con không sao đâu… Chị chỉ là ghen tị với tình yêu ba mẹ dành cho con nên mới như vậy… chỉ cần đuổi cô ta đi là xong rồi…”

“CÂM MIỆNG!”

Ông Kỳ đột nhiên gầm lên, giọng đầy tức giận và thất vọng:

“Cho dù nó là con ruột của ba thì sao? Còn con, là đứa ba nuôi suốt mười tám năm – nếu ai dám bắt nạt con, chẳng khác gì tát thẳng vào mặt ba!”

Kỳ Giang Tuyết chết sững, tiếng khóc nghẹn lại nơi cổ họng, trợn mắt nhìn ông Kỳ không tin nổi:

“Ba…?”

Tôi buông tay ra, trên cổ tay cô ta đã in rõ một vòng vết đỏ.

Tôi phủi tay, như thể vừa chạm phải thứ gì bẩn thỉu:

“Được thôi, ông nói đúng. Hôm nay tôi nói thẳng luôn – nếu không công bố thân phận của tôi, thì đừng mong ai rời khỏi phòng tiệc này!”

“Sống chết của Anh tư – tùy thuộc vào lựa chọn của các người.”

Nói rồi, tôi liếc mắt ra hiệu cho ba mẹ và ba ông anh.

Họ lập tức phối hợp diễn vai “hoảng hốt” như thể đã được dàn dựng sẵn.

Tôi bước đến gần Kỳ Giang Tuyết, ghé sát tai, hạ giọng chỉ để hai người nghe thấy:

“Kỳ Giang Tuyết, tốt nhất hôm nay cô không dính dáng gì tới chuyện này.

Nếu không… tôi sẽ cho cô biết thế nào mới thực sự là ‘độc ác’.”

Toàn thân Kỳ Giang Tuyết khẽ run lên, nhìn chằm chằm vào mặt tôi, trong mắt ngập tràn sự sợ hãi lẫn căm hận.

【Kỳ Niệm, cứ chờ đấy! Tôi tuyệt đối sẽ không để cô toại nguyện! Dù Anh tư có trở thành người thực vật thì mày – con tiện nhân này – cũng đừng mơ có phần trong nhà họ Kỳ!】

Vì muốn nhanh chóng đến bệnh viện gặp con trai, vợ chồng nhà họ Kỳ đành phải chấp nhận yêu cầu của tôi.

Ngay lúc họ chuẩn bị công bố thân phận tôi trước mọi người…

Một người đàn ông đẩy chiếc xe lăn từ cửa tiến vào, trên xe chính là Anh tư.

“Với thân phận trưởng nam nhà họ Kỳ, tôi tuyên bố: người phụ nữ này không xứng đáng làm thiên kim nhà họ Kỳ!”

Anh tư ngồi trên xe lăn, dáng vẻ như đang xem kịch vui. Chân phải bó bột, treo trên khung đỡ; tay trái quấn đầy băng trắng. Chỉ có đôi mắt là vô cùng sáng, ánh nhìn nửa cười nửa không đang chăm chú nhìn về phía tôi.

Nhưng người đàn ông đứng sau anh ấy mới thật sự khiến mọi người ngộp thở — dù ăn mặc giản dị, khí thế lại cực kỳ áp đảo. Ngay cả Triệu Thế Tân cũng vô thức thu lại vài phần kiêu ngạo.

“Anh tư?”

Tôi cố ý lộ vẻ kinh ngạc.

“Không phải anh đang ở bệnh viện sao? Vẫn chưa chết à?”

【Sao lại thế được? Không phải hắn phải nằm viện à? Chẳng lẽ kế hoạch thất bại rồi? Không thể nào! Rõ ràng bác sĩ Trương đã nói…】

Tiếng lòng của Kỳ Giang Tuyết mang theo sự hoảng loạn và khó tin, ánh mắt cô ta lén liếc ra phía cửa, lóe lên sự bất an rõ rệt.

Mà buồn cười nhất là vẻ mặt của Đại ca Kỳ Vân Thâm – kinh ngạc, bối rối, như vừa ăn phải thứ gì kinh tởm.

Chắc hẳn anh ta cũng nghe thấy tiếng lòng kia, mà vẫn chưa tiêu hóa nổi.

Ngược lại, Anh tư ngồi xe lăn lại rất tự nhiên, còn tự đẩy xe lại gần tôi, thì thầm hỏi:

“Tiếng lòng này… mọi người đều nghe được à?”

Tôi gật đầu.

“Vậy sao em không thay anh đấm chết con nhỏ kia luôn đi?”

Tôi lắc đầu:

“Chưa tới lúc. Anh ráng nhịn thêm chút nữa.”

Anh tư cụp mắt, tỏ vẻ tủi thân, rồi lôi điện thoại ra chơi như không có chuyện gì.

Anh cả Kỳ Vân Thâm vẫn cố giữ hình tượng, ánh mắt bén ngót lướt qua khắp sảnh tiệc rồi cuối cùng dừng lại ở tôi.

“Kỳ Niệm, đúng không?”

Môi mỏng khẽ nhếch:

“Con gái ‘nữ đại ca thế giới ngầm Kinh Hải’, mới từ trại giáo dưỡng ra? Chỉ dựa vào cái ‘hồ sơ’ đó mà cũng dám bước chân vào cửa nhà họ Kỳ?”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)