Chương 3 - Cuộc Chiến Giữa Hai Nữ Quản Lý

🔥 Mời bạn theo dõi page Đậu Xanh Rau Má để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Còn chưa kịp nói hết câu, Trương Diệu Khánh đã cau mày gắt lên khó chịu.

“Tiểu Đường, em đang nói linh tinh gì vậy? Giám đốc Lý không phải đi cùng em về công ty sao? Sao đến giờ vẫn chưa thấy?”

“Mau xuống tầng đón khách đi, đừng đứng đây ngẩn ra nữa! Chuyện Lâm Nhược Khanh chèn ép em, cướp công em, sau hôm nay tôi nhất định sẽ cho em một lời giải thích!”

Đường Đường khựng lại, mồ hôi lạnh lập tức túa ra đầy trán.

Sau khi xác nhận kỹ trong phòng dự án không thấy bóng dáng nhóm Lý Hằng Viễn đâu, sắc mặt cô ta lập tức trắng bệch.

Tôi khẽ nhướng mày, ánh mắt nhìn thẳng vào cô ta không chút né tránh.

Cô ta nuốt khan, giọng khàn đặc, run rẩy hỏi tôi.

“Lâm Nhược Khanh! Hôm nay xe cô gọi… không phải đi nhầm chỗ rồi chứ?”

Tôi biết cô ta đang ám chỉ chiếc xe thương mại kia, nhưng Trương Diệu Khánh lại không hiểu.

Anh ta cứ tưởng Đường Đường đang ngấm ngầm tố cáo tôi trốn việc, lười biếng trong giờ làm.

Anh ta sốt ruột đến mức ngắt lời cô ta, suýt nữa thì kéo luôn cô ta nhét vào thang máy, vừa đẩy vừa mắng.

“Cô ta là loại người suốt ngày ở công ty trễ nải, đi muộn về sớm, thì còn có thể đi đâu? Chắc đang ngồi ở quán cà phê dưới tầng hoặc lấy cớ đi gặp khách để đi mua sắm thôi!”

“Giờ không phải lúc tính toán với Lâm Nhược Khanh, em mau xuống đón khách đi! Hôm nay bên hội đồng quản trị biết phòng mình sắp ký được hợp đồng 50 triệu, cả lũ đang ngồi trong phòng họp chờ kia kìa!”

Anh ta mặt đỏ bừng vì lo, sợ vị khách lớn kia chạy mất, liền đẩy Đường Đường vào thang máy.

Đường Đường há miệng định nói gì đó.

“Nhưng mà giám đốc Lý…”

Trương Diệu Khánh đã mất kiên nhẫn, quát lên.

“Nhưng nhị cái gì! Không phải em đã nói trong nhóm rồi à, chính em đi sân bay đón ông ấy, giám đốc Lý rất coi trọng dự án em phụ trách, em đưa ông ấy lên ký hợp đồng là được, có chuyện gì tôi lo cho!”

Nhìn thấy ánh mắt trêu chọc của tôi, mặt cô ta lập tức biến sắc, đổi giọng gằn từng chữ.

“Chị Khanh à, khách lớn tới công ty ký hợp đồng thì chị cũng chạy về công ty, đừng có mơ giành khách của em nha. Quản lý Trương nói rõ rồi, hợp đồng hôm nay chỉ mình em được ký thôi đó!”

Khoảnh khắc cửa thang máy đóng lại, tôi thấy rõ cô ta luống cuống lật tìm cái gì đó trong điện thoại.

Quả nhiên, ngay giây sau, trong nhóm chat nhỏ của nhân viên, tôi thấy tin nhắn của cô ta hiện lên.

「Điện thoại em bị lỗi, toàn bộ dữ liệu bị xóa rồi, ai có số của giám đốc Lý Hằng Viễn bên công ty Đỉnh Thịnh không? Gửi em gấp, hậu tạ hậu hĩnh!」

Cả nhóm đều chết lặng.

「Tiểu Đường, không phải dự án này chỉ có mình em phụ trách sao? Tất cả thông tin đều là tài liệu mật của công ty, bọn em làm gì có?」

「Số riêng của giám đốc Lý cả ngành này mấy ai có đâu. Không phải em từng khoe có cả WeChat cá nhân của ông ấy sao? Hay nhắn qua đó xin số?」

「Tiểu Đường, không lẽ em không có WeChat cá nhân của giám đốc Lý thật? Nhưng chẳng phải em từng gửi cả ảnh chụp màn hình hai người nhắn tin bàn dự án còn gì? Hay là ảnh giả?」

4

「Hay là cô gọi cho lãnh đạo hội đồng quản trị đi? Họ có số giám đốc Lý đó, dù sao hôm nay cô cũng là phúc tinh của cả công ty mà, hội đồng quản trị còn muốn nâng cô lên tận mây nữa là, xin một cái số điện thoại thì có là gì đâu?」

Mấy đồng nghiệp trong nhóm đều bối rối vì chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, Đường Đường hỏi không được số điện thoại, vội vã lên nhóm giải thích một cách lộn xộn.

Một lời nói dối thì cần cả ngàn lời nói dối khác để che đậy.

Tôi lạnh lùng nhìn cô ta luyên thuyên trong nhóm.

Lúc thì bảo sợ vợ giám đốc Lý hiểu lầm nên sau khi bàn xong dự án đã xóa WeChat, lúc thì lại khẳng định đã đón được Lý Hằng Viễn, nhắn mọi người đừng gọi cho hội đồng quản trị nữa…

Trương Diệu Khánh thì vừa phải dỗ dành mấy lãnh đạo đang sốt ruột chờ ký hợp đồng, vừa điên cuồng gọi cho Đường Đường.

Tôi chẳng buồn xem tiếp màn hề đó, lặng lẽ xoay người gọi cảnh sát.

Ngay lúc tôi bước vào phòng điều khiển để sao lưu lại toàn bộ đoạn camera trong văn phòng vài tiếng trước, Trương Diệu Khánh thấy tôi vào thì giận đến đỏ bừng mặt, xông vào định ra tay.

“Lâm Nhược Khanh, cô bây giờ không có tư cách truy xuất camera công ty!”

Vừa nói, hắn lập tức ra hiệu cho trưởng phòng tài chính phía sau ném ra một xấp hóa đơn dày cộm.

“Cô lập tức phải giải trình với phòng tài chính về đống hóa đơn công tác trên trời mấy tháng nay của mình!”

“Chát!” – một tiếng vang dội.

Xấp hóa đơn đập thẳng vào mặt tôi!

Giấy sắc cứa vào khóe mắt, máu lập tức rịn ra thành giọt.

“Trương Diệu Khánh, anh điên rồi à?!”

“Cản tôi tra camera, ra tay đánh người, cố tình gây thương tích! Đây là hành vi phạm pháp hình sự đấy!”

Tôi còn chưa kịp phản ứng thì hắn đã lao tới, túm lấy tóc tôi kéo giật mạnh, giọng gầm lên đầy độc ác.

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)