Chương 6 - Cuộc Chiến Giữa Hai Mẹ Con

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Khi còn trẻ, ba tôi không phải chưa từng nghĩ đến chuyện ly hôn.

Nhưng ba tôi vừa đẹp trai, vừa đứng đắn, sự nghiệp ổn định, lại có trách nhiệm, mẹ tôi sao có thể dễ dàng buông tay?

Hễ ba nhắc đến ly hôn, mẹ liền làm loạn.

Nếu ba cương quyết, bà ta lại giở trò “mất tích”.

Cứ thế dây dưa, đến khi ba nguôi giận, mẹ lại lôi tôi ra làm cái cớ, đánh vào tình cảm.

Chiêu này lần nào cũng hiệu nghiệm, bởi vì ba luôn cảm thấy đời mình đã hỏng rồi, không thể để hỏng luôn cả cuộc đời tôi.

Nhưng mẹ à, giờ con đã lớn, con sẽ không làm lá chắn cho mẹ nữa.

Mẹ ngồi xổm dưới lầu ký túc xá chờ tôi, các bạn sinh viên đi ngang đều chỉ trỏ, giống hệt như kiếp trước từng đối xử với tôi vậy.

Không biết vì nắng làm mặt đỏ hay do chưa từng bị chỉ trích như vậy, mẹ cúi gằm mặt suốt, chỉ dám dùng khóe mắt liếc nhìn cổng ký túc xá.

Tôi nhờ bạn cùng phòng mang cơm về giúp, suốt cả ngày tôi không ra khỏi phòng.

Ngày mai sẽ bắt đầu học chính thức, chắc chắn sẽ không thể tránh mặt được nữa.

Dù sao thì bà cũng đã ngồi dưới nắng chờ cả ngày, cơn giận chắc đã tích tụ đến đỉnh điểm rồi.

Sau bữa tối, tôi cầm theo máy ghi âm giấu trong túi, cố tình đi xuống như thể vô tình bắt gặp mẹ đang núp một bên.

Quả nhiên, mẹ tôi vừa thấy tôi liền như được tiếp thêm sinh lực, lập tức quên hết sự bẽ mặt ban ngày.

Bà ta bước nhanh tới, túm lấy tay tôi kéo ra ngoài cổng trường.

Bà không dám ra tay trong khuôn viên trường.

Trên con phố quen thuộc, tôi thầm nghĩ trong lòng: Chính là chỗ này.

Kiếp trước, mẹ từng ép tôi đến phát điên và đóng vai người mẹ đáng thương ngay tại đây.

Bây giờ, đến lượt bà ta phải nếm trải tất cả.

Tôi tiến lại gần, thì thầm vào tai bà: “Mẹ à, bây giờ mẹ tức giận lắm đúng không? Rất giận đúng không? Đừng vội, mới chỉ là bắt đầu thôi. Sau này, con và ba, sẽ không nghe lời mẹ nữa, dù chỉ một chữ.”

“Những toan tính bẩn thỉu của mẹ, con đã hiểu rõ cả rồi. Con sẽ không bao giờ thỏa hiệp nữa. Có bản lĩnh thì đánh chết con đi.”

Mẹ tức đến đỏ ngầu cả mắt, toàn thân run rẩy, chỉ tay vào tôi, môi mấp máy mãi vẫn không nói được lời nào.

Bà ta hít sâu một hơi, lấy lại bình tĩnh rồi bắt đầu mắng chửi tôi om sòm:

“Phương Khả Tri! Mày lớn gan rồi phải không?! Mày tưởng mày thoát khỏi tao rồi à?! Tao nói cho mày biết, đừng có mơ! Chỉ cần tao còn sống, tao vẫn là mẹ mày! Mày phải nghe lời tao!”

“Sớm biết vậy tao đã không cho mày học hành gì cả, học hành để làm gì? Chẳng ra cái thá gì!”

Chửi xong hai câu, mẹ bắt đầu dáo dác nhìn quanh, tìm thứ gì đó có thể dùng để đánh.

Ngay giây sau, bà phát hiện bên thùng rác có một thanh gỗ to bằng cổ tay.

Không chút do dự, bà nhặt lên rồi giơ cao đánh về phía tôi.

Đây là khu phố sầm uất, vào giờ cao điểm buổi tối người qua lại rất đông.

Tôi vội kéo một anh trai xăm trổ đi ngang cầu cứu.

Anh ấy tuy đầy hình xăm nhưng rất nghĩa khí, lập tức chắn trước mặt tôi, nhẹ nhàng giơ tay bắt gọn cây gậy của mẹ.

Mẹ bị chặn đánh hụt, càng tức điên, lại giơ gậy định đánh tiếp.

“Mày còn dám né à?! Để tao xem hôm nay không lột da mày!”

Anh trai xăm trổ bắt đầu bực mình, giật lấy cây gậy đập mạnh xuống đất.

“Bác gái, có chuyện gì thì nói cho đàng hoàng! Bây giờ là xã hội pháp trị!”

Mẹ tôi liền chửi bới anh ấy: “Tao dạy con gái tao, liên quan quái gì đến mày?!”

“Dù là con gái bác, đánh người cũng là phạm pháp!”

“Mày lo chuyện bao đồng đúng không? Được! Tao muốn xem mày bảo vệ nó được bao lâu! Tao không tin nó không về nhà!”

Mẹ hằm hằm buông lời đe dọa, rồi quay người bỏ đi.

Tôi vừa khóc vừa cảm ơn anh xăm trổ: “Cảm ơn anh, nếu không có anh… chắc hôm nay em…”

Mọi người xung quanh không nỡ nhìn, bắt đầu an ủi và đề nghị:

“Con gái, đừng sợ, cần thì để chú gọi công an giúp.”

“Đúng đó, còn có hội phụ nữ, con cứ thử tìm đến họ xem sao.”

Tôi tuyệt vọng, bất lực lắc đầu: “Cảm ơn các cô chú, nhưng… không có tác dụng đâu…”

Sau đó tôi gượng cười: “Không sao đâu, con quen rồi, mẹ trút được giận là sẽ ổn thôi.”

Một số người quay lại đoạn đó, đăng lên mạng.

Mẹ tôi, giống như tôi ở kiếp trước, trở nên nổi tiếng.

Bây giờ đến lượt bà cảm nhận cảm giác bị cả mạng xã hội tấn công.

Ba tôi xem được video, lập tức gọi điện cho tôi.

“Chi Chi, con không sao chứ? Có cần ba đến không?”

“Không cần đâu ba, bên con xong xuôi gần hết rồi, bên ba thì sao?”

“Cũng gần xong rồi.”

“Vậy thì chúng ta chuẩn bị kết thúc thôi.”

Sau khi video lan truyền trên mạng, tôi xin nghỉ học một tháng để về quê giải quyết triệt để chuyện của mẹ.

Nhà trường biết hoàn cảnh đặc biệt của tôi, không nói hai lời liền ký xác nhận.

Cô cố vấn vô cùng quan tâm: “Một tháng có đủ không? Nếu không đủ thì gọi điện trực tiếp cho cô, khỏi phải vội vã về trường. Trường hợp của em cô có thể xin cho em nghỉ tới ba tháng cũng được, em cứ an tâm lo việc nhà, chuyện học hành thì đừng lo.”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)