Chương 4 - Cuộc Chiến Giữa Hai Mẹ Con

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

“Yên tâm đi, ba sẽ không để con lại một mình đâu. Chi Chi của ba sợ bóng tối nhất mà.”

“Con chờ ba chút thôi, chỉ vài hôm nữa, nhất định phải chờ ba.”

Tôi vô cùng lo lắng, nhưng không làm được gì.

Ba ơi, con không trách ba… xin ba đừng làm điều dại dột!

Chẳng bao lâu, tôi đã hiểu được dự định của ba.

Ông vờ như đã tha thứ cho mẹ, cùng mẹ bàn bạc lo liệu hậu sự cho tôi.

m thầm, ông đi mua một chai thuốc diệt cỏ cực độc, Paraquat.

Ngày thứ hai sau khi tôi mất, ba nấu cho mẹ một bữa tối thật thịnh soạn.

Mẹ ăn rất ngon miệng.

“Ngon không?” Ba mỉm cười hỏi mẹ.

“Ngon chứ.”

“Ngon thì ăn nhiều vào.” Ba cười càng thêm hài lòng.

Mẹ ăn hết quá nửa bàn cơm.

Đợi bà ăn xong, ba mới từ tốn dọn dẹp bát đũa.

Hôm nay ba rửa chén rất chậm, loay hoay gần một tiếng đồng hồ mới xong.

Với thời gian này, nếu có chạy tới bệnh viện thì ít nhất cũng mất nửa tiếng.

Lúc đó thì rửa dạ dày cũng không kịp nữa rồi.

Ba canh giờ rất chuẩn, rồi vô tình nói với mẹ: “À, đúng rồi, cơm canh hôm nay tôi cho thuốc diệt cỏ Paraquat vào rồi, bà chắc còn hai tuần nữa đấy, cứ từ từ mà sám hối với Chi Chi đi.”

Tôi chẳng hề thấy hả giận, ngược lại nước mắt tuôn rơi không ngớt.

Tôi tận mắt thấy ba cũng ăn phần cơm có thuốc độc ấy mà!

Ba ơi, sao ba lại dại dột thế! Không đáng mà!

Mẹ hét lên một tiếng chói tai, lao vào đánh ba túi bụi.

Những mâu thuẫn trước đây, ba luôn là người nhẫn nhịn và nhượng bộ.

Nhưng hôm nay, ba không im lặng nữa, mà dốc toàn bộ sức lực để đánh trả.

“Tôi nhịn bà lâu như vậy là vì Chi Chi, nhưng bà đã làm gì?”

“Bà không xứng làm mẹ! Bà không xứng đáng để Chi Chi gọi một tiếng mẹ!”

Sức phụ nữ sao địch lại đàn ông.

Mẹ rất nhanh bị đánh cho mặt mũi bầm dập, nằm sóng soài dưới đất, vô cùng chật vật.

Ý thức của tôi dần trở nên mờ nhạt, tôi vừa khóc vừa vùng vẫy chạy đến, muốn được ôm ba thêm một lần nữa.

Khi mở mắt ra lần nữa, tôi tỉnh dậy trên giường trong phòng mình.

Lúc mẹ nói muốn tôi điền nguyện vọng vào trường C Đại, lần này tôi mỉm cười đồng ý.

Mẹ sửng sốt nhìn tôi, đến ba cũng rất ngạc nhiên.

“Con nghĩ thông suốt rồi là tốt, trường trong tỉnh mình cũng tốt lắm mà.” Mẹ không quen với sự thuận theo của tôi.

“Mẹ nói đúng, trước đây con không hiểu chuyện, sau này con sẽ nghe lời mẹ.”

Mẹ hài lòng ra ngoài đánh bài.

Ba lo lắng kéo tôi lại hỏi: “Trước đây con cứ muốn học xa mà? Có phải mẹ con lại nói gì với con không? Đừng nghe bà ấy, con cứ làm theo ý mình, ba mãi mãi ủng hộ con.”

Nhìn vẻ mặt lo lắng của ba, tôi lại nhớ đến hình ảnh ở kiếp trước, ông tuyệt vọng ôm thi thể tôi trong lòng, cùng mẹ đồng quy vu tận.

Tôi ôm chặt lấy ba: “Ba ơi, mẹ như vậy, ba chưa bao giờ nghĩ đến chuyện ly hôn sao?”

Cơ thể ba khựng lại, tay khẽ run: “Ba…”

Nhưng ngay sau đó, ông trấn tĩnh lại: “Không được, con sắp thi đại học rồi, bây giờ không phải lúc.”

Nước mắt lặng lẽ lăn xuống má tôi, thấm vào áo ba, từ trước đến nay, mọi suy nghĩ của ba chỉ xoay quanh tôi.

Năm xưa nếu không phải vì mẹ có thai, ba vốn dĩ không đời nào thỏa hiệp mà cưới bà.

“Vậy thì chúng ta hẹn nhé. Đợi con thi đậu trường đại học lý tưởng rồi, ba hãy đi tìm cuộc sống của chính mình.”

Ba nghẹn ngào: “Được, chỉ cần Chi Chi của ba sống tốt, ba mới yên tâm.”

Tôi không nói với ba kế hoạch thật sự của mình.

Mẹ là người đa nghi, nếu ba biết thì có khi sẽ để lộ.

Chỉ có để mẹ nghĩ rằng tôi thực sự nghe lời, không phản kháng, thì tôi mới có thể tung đòn quyết định, lén sửa nguyện vọng trước hạn chót.

Ngày đó nhanh chóng đến.

Ngày đầu tiên mở hệ thống điền nguyện vọng, tôi vui vẻ ngồi trước mặt mẹ điền vào trường C Đại.

Mẹ không hề nghi ngờ gì.

Mười phút trước hạn chót, tôi nhờ giáo viên chủ nhiệm giúp sửa nguyện vọng từ xa, sửa về đúng ngôi trường mà kiếp trước tôi đã đậu.

Khi giáo viên nhắn lại rằng nguyện vọng đã sửa thành công, tôi ngồi trên giường, từ từ buông lỏng đôi tay đang siết chặt, thở phào thật sâu.

Tiếp theo, chỉ cần mẹ tiếp tục “diễn” như bản tính của bà là đủ.

Tôi phải đảm bảo tiền đồ của mình, đồng thời khiến bà phải trả giá xứng đáng.

Ngày hôm sau khi mọi chuyện đã chắc chắn, tôi lặng lẽ kể hết chuyện này cho ba nghe, để ông khỏi lo lắng.

Tôi còn mua camera siêu nhỏ giấu trong phòng khách và phòng ngủ của mình.

Bên người lúc nào cũng mang theo máy ghi âm.

Hôm đó, mẹ cầm một bưu kiện từ bưu điện, giận dữ xông vào phòng tôi.

Bà ta vung tay tát thẳng vào má trái tôi.

Cú tát quá mạnh khiến đầu tôi lệch sang một bên, miệng đầy vị tanh mằn mặn.

“Con tiện nhân kia, dám lừa tao!”

Mẹ ném bộ hồ sơ trong tay vào mặt tôi, mép giấy nhọn rạch một vết máu trên trán tôi.

“Mày nói với tao là điền C Đại, vậy tại sao giấy báo trúng tuyển lại là T Đại?!”

Ở góc khuất camera, tôi khẽ mấp máy môi: “Con nhất định sẽ đi.”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)