Chương 6 - Cuộc Chiến Giữa Hai Chị Em
Tôi choáng váng.
Đúng lúc đó, cảnh sát mà bố chồng gọi tới cũng vừa đến.
Làm xong biên bản đơn giản, tôi khó khăn mở miệng:
“Giờ có thể xét nghiệm ADN không?”
Cảnh sát gật đầu, sau khi tôi khai báo thông tin, họ lấy mẫu ADN của Trường Sinh đem so sánh trong cơ sở dữ liệu.
15
Kết quả đối chiếu DNA có rồi.
Trần Trường Sinh là con của bác cả.
Thì ra mẹ tôi khi kết hôn với bố vốn dĩ đã để ý tới bác cả.
Sau khi cưới bố, hai người lén lút qua lại, có với nhau Trường Sinh.
Tôi lập tức vạch trần sự thật này.
Khi bác dâu biết chuyện, bà lôi bác từ quê về, xông vào đánh mẹ tôi một trận.
Đánh xong, cả hai ngồi bệt xuống đất, tóc tai rối bời.
Mẹ tôi gào lên:
“Đồ gà mái không biết đẻ! Tôi sinh cho anh cả một đứa con trai, bà còn không vui?!”
Bác cả nhìn Trần Trường Sinh giờ đã cao hơn mình, nhìn mãi, cuối cùng nở một nụ cười hài lòng.
“Còn cười nữa hả!”
Bác dâu thở dốc, lại lao vào đánh bác cả.
Đến lúc cảnh sát tới thì cả ba người đều thâm tím đầy người.
Bác dâu đỏ hoe mắt:
“Tôi muốn ly hôn với ông!”
Mẹ tôi nghe xong thì mừng rỡ:
“Ly đi! Ly càng hay!”
Bác dâu tức đến ngực phập phồng dữ dội.
Mẹ tôi không chút hổ thẹn, gương mặt bầm dập mà vẫn ngẩng cao:
“Nếu không vì bà, tôi đã sớm ở bên anh cả rồi!”
“Trường Sinh cũng sẽ không phải lớn lên thiếu cha!”
Tôi tức đến run rẩy toàn thân:
“Mẹ lấy tiền bồi thường của bố để nuôi Trường Sinh, mẹ có thấy xứng với bố không?!”
Mẹ ngồi dưới đất, hừ lạnh:
“Đồ vong ân bội nghĩa! Chuyện tốt thế mà mày cũng phá cho bằng được!”
“Sao mày không chết đi cho rồi!”
Bà vừa nói, vừa chống tay định đứng dậy, nhưng mới nửa chừng đã ngã vật xuống.
Mặt bà tím bầm, méo lệch, miệng co giật không ngừng.
“Mẹ!”
Trường Sinh vội lao đến đỡ, nhưng phát hiện mép bà đã méo sang một bên.
Nước dãi chảy xuống từ khóe miệng không khép lại nổi, ánh mắt bà hằn học nhìn tôi:
“Đi… chết đi!”
Cảnh sát thấy vậy liền hô to:
“Đột quỵ! Mau gọi 120!”
16
Vài ngày sau, bác dâu ly hôn với bác cả.
Bác cả cùng Trường Sinh thay nhau ở bệnh viện chăm mẹ tôi.
Tôi thì không rảnh, bận thu thập chứng cứ.
Mẹ tôi và Trường Sinh bị tình nghi lừa đảo, xâm nhập trái phép nhà người khác.
Thêm vào đó, bảo vệ khu “Vân Cảnh Thiên Tịch” nhận hối lộ một nghìn tệ từ mẹ tôi để cho bà ta vào.
Tất cả đều bị tôi kiện.
Khu “Vân Cảnh Thiên Tịch” vốn là chung cư cao cấp, chuyện này vừa lộ ra, biết bao khách mua nhà lập tức bỏ cuộc.
Với mức an ninh như vậy, ai dám yên tâm ở?
Trường Sinh gọi điện chửi tôi, bảo tôi làm mẹ tức đến đột quỵ mà chẳng chịu chăm sóc.
Tôi hỏi lại:
“Không phải em là con cưng của bà sao?”
“Sao, em cũng bất hiếu, không chăm được à?”
Những chứng cứ tôi đưa ra đều rành rành.
Mẹ tôi vẫn nằm viện sau cơn đột quỵ, còn Trường Sinh thì bị tống giam nửa năm.
Khu “Vân Cảnh Thiên Tịch” không chỉ phải trả lại tiền mua nhà, mà còn bồi thường thêm năm trăm ngàn.
Còn mẹ tôi, giữ được mạng, nhưng cả đời chỉ có thể nằm liệt giường.
Hôm tôi và Trường Nghiêm tới bệnh viện, bà nằm đó, ánh mắt nhìn tôi hận đến mức như muốn tôi chết ngay.
Bác cả chăm bà đến tiều tụy, thấy tôi thì như gặp cứu tinh:
“Tiểu Đình đến rồi! Mau chăm sóc mẹ con đi.”
Tôi khoác tay Trường Nghiêm, đáp:
“Bác nói gì vậy, đây là mẹ của con trai bác.”
“Bác phải chăm sóc cho tốt mới đúng.”
Mẹ tôi nghiêng đầu, miệng méo mó vẫn cố phun ra những lời độc ác:
“Đi… chết đi! Chết đi!”
Trường Nghiêm cười, rút từ túi ra tờ sổ đỏ mới:
“Dì xem này, đây là căn hộ mới của tôi và Tiểu Đình!”
Tôi gật đầu:
“Đúng vậy, căn hộ trước xui xẻo quá, chúng tôi không cần nữa.”
Mẹ tôi thở hổn hển, tôi lại mỉm cười nói thêm tin vui:
“À phải rồi, Chu Chu đã phá thai rồi.”
“Đứa cháu đích tôn của mẹ, chẳng còn nữa.”
Từ sau khi biết căn hộ không còn, Chu Chu lập tức bỏ đứa bé rồi bỏ đi.