Chương 1 - Cuộc Chiến Giữa Giáo Viên Và Phụ Huynh

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Kỳ nghỉ hè, nửa đêm 2 giờ, phụ huynh học sinh nhắn tin cho tôi.

【Cô giáo đang thức canh tang mẹ à? Xin chia buồn.】

Sáng hôm sau, tỉnh dậy, tôi nhìn hơn chục tin nhắn trong điện thoại mà ngơ ngác.

【Gì cơ?】

Bên kia trả lời: 【Thì ra mẹ cô chưa mất à, tôi tưởng cô đang canh tang. Đã rảnh rỗi thì sao cả đêm không trả lời tin nhắn.】

1

Lúc 2 giờ sáng, điện thoại rung như có máy khoan nổ ngay bên tai.

Cái đầu đau như sắp nứt ra vì say rượu khiến tôi khó chịu mò lấy điện thoại.

Trên màn hình hiện rõ WeChat của “Mẹ của Cố Tư Nguyên”.

Tin nhắn mới nhất là: “Cô giáo Tằng, cô đang thức canh tang mẹ à? Xin chia buồn.”

Rượu trong đầu tôi bốc hơi mất một nửa ngay lập tức.

Cái quái gì thế này?

Tôi mở khung chat, tin nhắn của bà ta bắt đầu dồn dập từ 10 giờ tối hôm qua.

“Cô giáo Tằng, cô đăng cái gì lên vòng bạn bè vậy? Làm người thầy mà nửa đêm còn đi uống rượu vui chơi, coi được không?”

“Nhà tôi, Tư Nguyên, nó thấy rồi, hỏi tôi cô giáo có phải là con gái hư không. Cô bảo tôi trả lời sao? Cô đang làm hư con đấy!”

“Tôi hy vọng sau này cô đăng nhiều nội dung về học tập và giáo dục, đừng để trẻ con học theo mấy cái thói ăn chơi lêu lổng này.”

“Xóa ngay bài đăng hôm qua đi!”

“Cô giáo? Sao không trả lời?”

“Cô giáo Tằng, cô uống rượu chết rồi à?”

“Gọi điện cho cô cũng không bắt máy, điện thoại là tôi đốt sang cho cô rồi à?”

Đến 2 giờ sáng, bà ta gửi cái câu nguyền rủa độc địa nhất.

Tôi tức run người, tâm trạng vui vẻ khi tối qua đi nghỉ mát biển cùng bạn bè tan biến sạch.

Trong bức ảnh đó, tôi mặc váy hai dây, cầm ly cocktail, cười rạng rỡ.

Định vị là ở khu nghỉ dưỡng ven biển.

Có gì sai? Nghỉ hè, thời gian nghỉ ngơi của tôi, chẳng lẽ tôi không được có đời sống cá nhân?

Tôi lập tức bấm gọi điện lại.

Chuông reo hai tiếng, bên kia bắt máy.

Chưa để bà ta mở miệng, tôi lạnh giọng như băng: “Bà bị bệnh à?”

Đầu dây kia im một giây, rồi bùng nổ tiếng the thé: “Cô mới bị bệnh! Cô dám mắng tôi à! Cô là giáo viên mà nói chuyện với phụ huynh thế sao? Tôi tốt bụng quan tâm xem nhà cô có chuyện gì, cô còn mắng tôi!”

Tôi bật cười vì cái kiểu đảo trắng thay đen của bà ta.

“Quan tâm? Bà gọi việc nguyền rủa cả nhà người ta là quan tâm à? Nhà bà dạy dỗ từ nghĩa địa lên đấy à?”

“Cô… cô đợi đấy! Tôi nói cho cô biết, chuyện này chưa xong đâu!”

Bà ta cúp máy cái rụp.

Tôi nhìn điện thoại, tức đến nghẹn cả ngực.

Chưa đầy vài phút sau, điện thoại của tổ trưởng khối, thầy Vương, gọi đến.

Giọng ông mệt mỏi, xen lẫn trách móc: “Cô Tằng Vãn, có chuyện gì thế? Mẹ của Cố Tư Nguyên nửa đêm gọi cho tôi, nói cô xúc phạm phụ huynh, thái độ rất tệ.”

Tôi cười lạnh: “Bà ta nguyền rủa cả nhà tôi trước, tôi mới mắng bà ta bị bệnh. Thầy Vương, làm người thì phải nói cho công bằng chứ?”

“Ây da, phụ huynh mà, lo cho con thì nói chuyện có thể hơi gắt.”

Thầy Vương bắt đầu nói lời hòa giải.

“Cô là giáo viên, so đo với bà ấy làm gì? Bà ấy cũng vì tốt cho con thôi, sợ cô ảnh hưởng tới học sinh.”

“Ảnh hưởng? Tôi nghỉ hè đăng một tấm ảnh đi du lịch mà cũng thành ảnh hưởng xấu à?

Vậy chẳng lẽ tôi phải mặc đạo bào mỗi ngày, livestream tụng kinh trên vòng bạn bè mới được coi là giáo viên đạt chuẩn sao?”

Thầy Vương bị tôi chặn họng, giọng trầm xuống.

“Trần Vãn! Chú ý thái độ!

Bây giờ, ngay lập tức xin lỗi mẹ của Cố Tư Nguyên, xóa bài trên vòng bạn bè, chuyện này coi như xong!”

“Không đời nào.”

Tôi dập máy thẳng.

Sáng hôm sau, tôi bị đánh thức bởi hàng loạt tin nhắn @ tôi.

Mẹ của Cố Tư Nguyên đem câu tôi mắng bà ta và ảnh chụp bài đăng du lịch, gửi thẳng vào nhóm phụ huynh toàn khối.

Bà ta viết một bài dài lê thê, tố tôi là giáo viên mà đời tư hỗn loạn, làm hỏng bầu không khí, không chấp nhận “lời nhắc nhở thiện ý” của phụ huynh, thậm chí còn mắng chửi phụ huynh.

“Các vị phụ huynh thử nói xem, giáo viên như vậy, chúng ta sao dám giao con cho cô ta?

Tối qua tôi chỉ nhắc nhở tử tế rằng nội dung vòng bạn bè của cô ta không phù hợp, vậy mà cô ta gọi điện mắng tôi!

Còn nguyền rủa cả nhà tôi!”

Bà ta còn cố tình in đậm, tô đỏ câu tôi nói: “Nhà bà được dạy dỗ từ nghĩa địa lên à?”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)