Chương 4 - Cuộc Chiến Giữa Các Căn Hộ
Lúc cả nhà còn chưa bàn xong chuyện ai sẽ chăm sóc bà, Hồ Tiếu Tiếu đã lớn tiếng nói:
“Pháp luật không có quy định con dâu phải chăm sóc mẹ chồng đâu nhé! Đừng có mong gì ở tôi!”
Tôi trừng mắt với cô ta: “Chẳng ai mong. Mẹ là mẹ của tụi tôi, tôi với anh tôi sẽ lo.”
Kết quả, tới lượt anh tôi chăm mẹ thì cô ta lại giở trò.
Lúc thì than đau đầu, khi thì bảo mỏi chân, hoặc lấy lý do sợ ngủ một mình.
Anh tôi không về thì cô ta dắt cả em trai đến bệnh viện gây rối.
Sợ mẹ bị kích động, tôi đành từ chức ở công ty mình vừa thi đậu toàn thời gian ở bệnh viện chăm mẹ đến khi bà hồi phục.
Chuyện này vẫn luôn là nỗi áy náy lớn nhất trong lòng anh tôi – với tôi, và với mẹ.
Khi ấy, anh đã định ly hôn.
Nhưng đúng lúc đó, Hồ Tiếu Tiếu phát hiện mang thai, chuyện ly hôn bị gác lại.
Cho đến gần đây, nhà cũ nhận được thông báo giải tỏa, theo diện tích thì có thể chia thành sáu căn hộ.
Sau khi biết tin nhà được đền bù giải tỏa, Hồ Tiếu Tiếu lập tức ngồi đếm ngón tay tính toán:
“Một căn cho vợ chồng mình, một căn cho ba mẹ tôi, một căn cho em trai tôi, hai căn đem cho thuê. Còn lại một căn thì để ba mẹ anh ở tạm, đợi họ chết rồi thì để lại cho Hạo Hạo.”
Ba mẹ tôi nghe mà sắc mặt ngày càng đen lại.
Anh tôi kéo tay cô ta, ra hiệu đừng nói nữa.
Nhưng cô ta vẫn cố tình khiêu khích, quay sang hỏi: “Ba, mẹ, các người thấy tôi sắp xếp như vậy có hợp lý không?”
Ba mẹ tôi mặt đen như đáy nồi, nhưng vẫn cố giữ hoà khí trong nhà, sau khi bàn bạc liền đưa ra quyết định của mình: Họ giữ một căn, tôi hai căn, anh trai tôi ba căn.
Từ sau khi quyết định đó được đưa ra, cả nhà bắt đầu rối loạn, không ngày nào yên ổn.
Tôi ngẩng đầu nhìn anh trai, hỏi: “Anh thực sự muốn ly hôn sao? Còn Hạo Hạo thì sao?”
“Đúng đó, còn Hạo Hạo nữa. Thằng bé mới hơn hai tuổi…” – Mẹ tôi lo lắng, ánh mắt đầy yêu thương dành cho cháu nội.
Anh tôi vò mặt thở dài: “Nó muốn nuôi thì cứ để nó nuôi. Tôi một tháng kiếm hơn mười triệu, nuôi một đứa bé thì thừa sức.”
“Không phải chuyện tiền, mà là ly hôn rồi người khổ nhất vẫn là con nít.” – Mẹ tôi buồn rầu nói.
Anh tôi ôm mẹ một cái, giọng dứt khoát: “Đây là lỗi của con. Nếu không ly hôn, nhà này mãi chẳng yên.”
Anh và Hồ Tiếu Tiếu quen nhau trong công việc. Trước khi kết hôn, cô ta giả vờ rất giỏi – dịu dàng, hiền thục, biết điều.
Chỉ có một điều là hơi chiều chuộng em trai quá mức.
Một tháng trước ngày cưới, ba mẹ đã nhờ người điều tra gia cảnh của Hồ Tiếu Tiếu.
Người đó nói rằng nhà cô ta trọng nam khinh nữ, ám chỉ cô ta không phải người phù hợp.
Nhưng anh tôi lúc đó chìm đắm trong tình yêu, chẳng buồn quan tâm, còn nghĩ ba mẹ quá đa nghi.
Anh còn phản bác: “Con cưới là cưới Tiếu Tiếu chứ đâu phải em trai cô ấy. Lẽ nào Tiếu Tiếu lại là loại mê nuôi em sao?”
Vậy mà cuối cùng lại nói trúng phóc. Chỉ một tháng sau cưới, Hồ Tiếu Tiếu đã bắt đầu không tiếc tay đổ tiền về nhà mẹ đẻ.
5
“Thôi, con muốn ly thì cứ ly đi.” – Ba mẹ thở dài. “Chỉ mong con cố gắng giảm tổn thương cho Hạo Hạo xuống mức thấp nhất.”
“Vâng.”
Anh trai tôi đáp khẽ, không nói thêm lời nào, quay về phòng.
Nói chuyện với ba mẹ xong cũng đã nửa đêm, tôi trở về phòng cũ của mình – căn phòng hồi còn chưa dọn ra riêng.
Trên giường chất đầy đủ thứ tạp nham. Nào là quần áo của Hạo Hạo, bỉm, đồ không mặc của Hồ Tiếu Tiếu, chăn đệm mùa đông…
Tôi tạm dọn trống một góc, nằm xuống ngủ luôn trong bộ đồ đang mặc.
Nửa đêm, bất chợt tim tôi đập loạn xạ, tỉnh dậy mồ hôi ướt đẫm người, cảm giác bất an khó tả.
Sáng sớm hôm sau, trước cửa vang lên tiếng huyên náo.
Tôi mở cửa bước ra, liền thấy Hồ Tiếu Tiếu dẫn theo em trai và ba mẹ đứng chắn ngay cổng, không khí căng như dây đàn.
Vừa thấy tôi, mẹ cô ta lập tức giở giọng chua ngoa: “Ôi, ra là con phá hoại ở đây à? Đúng là đồ đàn bà trơ trẽn không biết xấu hổ!”
Em trai cô ta – Hồ Lượng – mắt long sòng sọc, tiến về phía tôi như muốn gây sự.
Anh tôi lập tức kéo tôi ra sau lưng, trừng mắt quát: “Hồ Lượng, mày định làm gì?”
Hồ Lượng nghiến răng ken két: “Con đĩ, mày tốt nhất là lúc nào cũng có người kè kè bên cạnh. Nếu không, tao cho mày chết lúc nào không hay!”
Hồ Tiếu Tiếu hả hê liếc tôi một cái: “Đừng phí lời với nó, nói chuyện chính đi!”
Ba cô ta – Hồ Kiện Dân – ho khan vài tiếng rồi cất giọng: “Thời Minh, nhà tao gả Tiếu Tiếu cho mày không phải để nó chịu uất ức. Hôm qua mày dám tát nó một cái, mày tính giải thích sao đây?”