Chương 3 - Cuộc Chiến Đòi Hạnh Phúc
Chị Hinh Hinh ơi, hôm nay thầy Thẩm đưa em đi ăn món gà nấu nồi đất ở phố Thiên Sắc, nghe nói chị cũng thích ăn nên em nhờ thầy gói cho chị một phần mang về.
Chị Hinh Hinh ơi, hôm nay là lễ Thất Tịch, thầy Thẩm tặng chị một bó hồng phấn, là em tự tay chọn đó, chị có thích không?
Chị đừng gọi điện nữa, thầy Thẩm ngủ rồi.
Chị ơi, chị là bà già mặt vàng rồi thì đừng bám lấy thầy nữa, thầy Thẩm nói sớm đã không còn thích chị, chị nên nhường chỗ đi thôi.
…
“Chị Hinh Hinh ơi, chị xem mì trường thọ thầy Thẩm nấu cho em có đẹp không? Nghe nói ở nhà thầy chưa từng vào bếp, chị chắc chưa từng được ăn đồ thầy nấu đâu nhỉ?”
Thẩm Kỷ từ đầu lướt xuống cuối.
Sắc mặt anh ta thay đổi liên tục, chính Thẩm Kỷ cũng không ngờ Chu Thanh Duyệt lại to gan đến thế, sớm đã vạch trần mối quan hệ giữa hai người.
Khi anh ta còn đang cố gắng che giấu thì Chu Thanh Duyệt đã chủ động tìm đến tôi, không ngừng khiêu khích.
Dù là như vậy, Thẩm Kỷ vẫn không quên bảo vệ Chu Thanh Duyệt.
“Tống Hinh, con bé còn trẻ, làm việc có chút bồng bột, mọi chuyện không phải như em nghĩ đâu. Em xóa đoạn chat đi, chúng ta ngồi lại nói chuyện tử tế. Chúng ta là vợ chồng, vinh cùng hưởng, nhục cùng chịu, chuyện này mà ầm ĩ lên thì em cũng không có lợi gì. Hơn nữa, Thất Thất còn nhỏ như vậy, em nỡ để con bé bị người khác cười nhạo sao?”
Giờ thì anh ta mới biết sợ mất mặt, biết mình còn có đứa con gái bốn tuổi, biết việc mình ngoại tình sẽ ảnh hưởng đến con.
Tôi giật lại điện thoại, nhìn anh ta bằng ánh mắt nửa cười nửa mỉa mai.
“Thẩm Kỷ, trông tôi giống kẻ ngốc lắm sao?”
Tôi đâu có ngu, sao có thể tự tay xóa bỏ bằng chứng anh ta ngoại tình, để mặc anh ta vui vẻ bên tiểu tam được.
Thẩm Kỷ thấy vậy liền giơ tay định giật lại điện thoại, tôi không muốn vật lộn với anh ta.
Cốc, chai lọ và mấy thứ lặt vặt trên bàn theo động tác của chúng tôi rơi hết xuống gầm bàn.
Tiếng động khá lớn, khiến hàng xóm dưới tầng bị đánh thức.
Ông ta bực bội gõ vào lan can nhà tôi.
“Cãi gì mà cãi? Khuya rồi còn không cho ai ngủ nữa. Mấy người không ngủ nhưng tôi còn phải ngủ chứ!”
Tôi nghiêng đầu, hạ giọng nói:
“Khuya rồi, tôi cũng không muốn cãi nhau với anh. Anh suy nghĩ kỹ đi, nếu không muốn chuyện này bung bét thì ký đơn sớm một chút, đỡ đến lúc đó cả anh và Chu Thanh Duyệt đều thân bại danh liệt.”
4
Một đêm không ngủ, đến hơn bảy giờ tôi mới mơ màng chợp mắt được một chút.
Khi tôi thức dậy, trên bàn đã bày sẵn bữa sáng, Thẩm Kỷ đeo tạp dề đang bận rộn trong bếp.
Thấy tôi, anh ta cười như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.
“Hinh Hinh, em rửa mặt trước đi, trứng ốp-la sắp xong rồi.”
Thẩm Kỷ đúng là buồn cười, xe đâm vào tường mới biết rẽ, cổ phiếu tăng giá mới biết mua, giờ sắp ly hôn rồi mới biết nấu cơm cho tôi.
Tôi mặc kệ anh ta, sau khi rửa mặt liền xuống lầu mua đồ ăn sáng.
Khi tôi quay về, Thẩm Kỷ ngồi một mình bên bàn ăn, ánh mắt đầy cô đơn.
Tôi lướt qua anh ta, đi thẳng về phòng ngủ, coi anh ta như không khí.
“Hinh Hinh.” Thẩm Kỷ nắm lấy tay tôi, “Đừng giận nữa có được không, chúng ta đừng ly hôn.”
Tôi hất tay anh ta ra, đáp lại một tiếng: “Cút.”
Thẩm Kỷ ngồi bên ngoài một lúc, đến gần chín giờ thì cuối cùng cũng đứng dậy ra khỏi nhà, trong bệnh viện vẫn còn bệnh nhân đang đợi anh đi khám, anh không thể trì hoãn nữa.
Tôi đang nằm trên giường thẫn thờ thì nhận được cuộc gọi từ mẹ tôi, vừa bắt máy bà đã chất vấn tôi.
“Hinh Hinh, con có phải lại cãi nhau với Thẩm Kỷ không? Con bé này, Thẩm Kỷ tốt như vậy mà con lại cãi nhau với nó?”
Tôi có chút bực bội hỏi bà:
“Mẹ, sao mẹ biết?”
“Tối qua Tiểu Kỷ gọi cho mẹ nói rồi, dạo này nó thân thiết với thực tập sinh trong khoa nên con không vui, nhất định đòi ly hôn với nó. Hinh Hinh à, mẹ không trách con đâu, nhưng con đừng hẹp hòi như vậy. Tiểu Kỷ chỉ là quan tâm đến học trò một chút…”
“Đàn ông mà, thỉnh thoảng phạm chút sai lầm nhỏ con đừng để trong lòng. Hôn nhân mà, luôn phải có một người chịu ấm ức, con đừng so đo nữa, nhịn một chút rồi mấy chục năm cũng trôi qua thôi. Hinh Hinh à, lần trước Tiểu Kỷ nói muốn sắp xếp công việc cho em trai con, thế nào rồi? À mà em con vừa có bạn gái, con là chị cũng nên thể hiện chút thành ý, cho nó hai ba chục ngàn đi…”
Mẹ tôi lải nhải rất nhiều, tôi không cần nghe cũng biết bà đang nói gì.
Trong mắt bà, Thẩm Kỷ tốt vô cùng, bà còn thương Thẩm Kỷ hơn cả tôi – đứa con gái ruột của bà.
Tôi vốn định cúp máy, nhưng lại nghe thấy giọng nói của Thất Thất.
Giọng con bé non nớt gọi tôi là mẹ.
“Mẹ ơi, con nhớ mẹ lắm.”
Tôi bất giác dịu giọng, nhẹ nhàng nói với con: