Chương 2 - Cuộc Chiến Cưới Hỏi Của Tôi
Kết quả, phù rể mới lục lọi được vài phút, Cao Vũ Tâm đã chỉ thẳng vào rèm hét lên: “Ở đó đó! Lúc nãy em thấy chị Nhã Nam giấu rồi!”
Sau đó lại chạy đến trước mặt Thẩm Lộ, cười hớn hở nói: “Chị Lộ ơi, mật mã két sắt là sinh nhật của bốn phù dâu phải không? Em nghe loáng thoáng lúc nãy rồi, để em giúp anh Trịnh Vũ thử nhé?”
Mặt Thẩm Lộ lập tức đen lại.
Tất cả những màn dàn dựng công phu chưa đến mười phút đã bị con nội gián này phá sạch, thành công hộ tống chú rể vượt ải.
Trịnh Vũ và nhóm phù rể vừa tiết kiệm thời gian, vừa đỡ tốn sức, quan trọng nhất là, gần như không phải móc bao lì xì nào cả.
Trịnh Vũ bước đến trước mặt tôi, mặt mày hớn hở: “Vợ ơi, anh giỏi không? Mới tí là rước được em về rồi!”
Tôi nhìn anh ta, cười không nổi.
“Cái gì vậy trời? Mới vậy mà xong rồi á? Tụi em chuẩn bị cả đêm đấy!” Triệu Tư Tư tức tối chống nạnh.
Một phù rể cười cợt nói: “Chẳng phải là muốn xin thêm mấy cái bao lì xì thôi sao, có cần nghiêm túc vậy không? Toàn người nhà với nhau, tranh nhau chút tiền đó làm gì.”
Câu đó vừa thốt ra, không khí trong phòng lập tức tụt xuống âm độ.
“Anh nói ai đó?” Thẩm Lộ lập tức nổi đóa, chỉ thẳng vào mặt phù rể kia.
“Tụi này thiếu mấy đồng tiền lì xì của mấy người chắc? Tụi này cần là cái lòng thành, là sự trân trọng dành cho Thu Diệp nhà tụi tôi, hiểu chưa?!”
“Đúng đó! Bạn thân gả chồng mà các người tỏ thái độ vậy à?” Triệu Tư Tư cũng không nhịn được nữa.
Thấy hai bên sắp choảng nhau đến nơi, Trịnh Vũ vội vàng bước ra hòa giải.
“Ê ê ê, hiểu lầm thôi mà, hiểu lầm hết! Anh em tôi ăn nói vụng về, đừng chấp, đừng chấp.”
Vừa nói, anh ta vừa móc túi lấy ra một xấp bao lì xì, lần lượt đưa cho từng người bạn thân của tôi.
“Tư Tư, Lộ Lộ, Nhã Nam, cảm ơn mấy em nhiều, ngày vui mà, đừng giận nữa, nể mặt anh đi.”
Thái độ của anh ta còn coi như thành thật, mấy cô bạn tôi nể tôi nên cũng dịu xuống một chút.
Thế nhưng đúng lúc đó, Trịnh Vũ đưa cái bao lì xì cuối cùng cho Cao Vũ Tâm thì cô ta lại lùi về sau một bước, xua tay:
“Trịnh Vũ, em không cần đâu.”
Giọng cô ta không lớn, nhưng đủ để mọi người đều nghe thấy.
“Em tới giúp là vì muốn giúp thôi, chứ không như ai đó.”
Cô ta liếc xéo về phía hội bạn thân của tôi, ánh mắt vừa tỏ vẻ thanh cao lại vừa đầy ấm ức.
Trong thoáng chốc, cả nhóm Thẩm Lộ trông như mấy người thực dụng chỉ vì vài cái bao lì xì mà khó chịu với chú rể.
“Đ** má!” Lửa giận của Thẩm Lộ lại bốc lên ngùn ngụt, không nói hai lời, xé phăng phong bao lì xì trong tay.
Tiền bên trong rơi ra, không phải tờ trăm ngàn nào, mà chỉ lèo tèo vài tờ lẻ.
Thẩm Lộ nhặt lên, quăng thẳng vào mặt Cao Vũ Tâm.
“Cô là tiểu thư thanh cao đấy à? Bọn tôi mà vì mấy cái sáu đồng sáu cắc này thì ra đường bị sét đánh chết luôn cũng đáng! Tôi nói cô biết, bình thường tôi uống ly trà sữa cũng không rẻ đến thế!”
Triệu Tư Tư và Tạ Nhã Nam cũng ném phong bao của mình lên bàn.
Tim tôi như rơi xuống từng nhịp một, và khi tôi sắp không chịu nổi nữa, Trịnh Vũ phát hiện tình hình gay go, liền vội vàng đến dỗ dành tôi.
Mấy cô bạn thân nhìn tôi, cuối cùng thở dài một hơi.
Họ vây lại, giúp tôi chỉnh lại tà váy cưới.
“Xin lỗi nhé Thu Diệp, ngày vui, cứ lo xong việc cái đã.” Nhã Nam dịu dàng an ủi tôi.
Tôi khẽ gật đầu, hít sâu một hơi, để Trịnh Vũ dắt tay bước ra khỏi phòng.
3
Ra khỏi phòng, đến tiết mục dâng trà cho bố mẹ tôi, hai người họ nhìn đoàn đón dâu đến sớm gần một tiếng, rõ ràng là ngơ ngác.
“Ơ… chẳng phải giờ lành vẫn chưa đến sao?” Mẹ tôi nhỏ giọng hỏi.
Chưa kịp để tôi lên tiếng, Cao Vũ Tâm đã chen ngang đáp luôn:
“Dì ơi, cái này gọi là hiệu quả đấy ạ! Bây giờ là thời đại nào rồi, đừng mê tín nữa, làm thủ tục sớm, xong sớm cho khỏe!”
Mặt bố tôi sầm lại ngay tại chỗ.
Nụ cười trên khóe miệng mẹ tôi cũng đông cứng lại.
Tôi chỉ cảm thấy huyết áp lại dồn lên đỉnh đầu, trừng mắt nhìn Trịnh Vũ.
Trịnh Vũ thấy không ổn, vội vàng giải vây: “Bố, mẹ, Vũ Tâm nói chuyện hơi thẳng tí, chứ không có ý gì đâu ạ. Chủ yếu là sợ tắc đường, đi sớm cho chắc.”
Anh ta đẩy tôi quỳ xuống, vội vội vàng vàng dâng trà, nhận bao lì xì dày cộp từ bố mẹ tôi, rồi liền giục đi ngay.