Chương 4 - Cuộc Chiến Của Pháo Hôi
Tôi dựa vào đầu giường trêu chọc anh có hơi “mùi người chồng” rồi.
Anh xoay người đè tôi xuống, hôn sâu một cái.
Tôi bị anh đè nằm hẳn xuống, còn đang chuẩn bị “đi tiếp” thì…
Tiếng gõ cửa vang lên.
“Trời sáng rồi! Mẹ ơi dậy đi!”
Cố Tinh Nhiên gõ cửa.
Tôi: ……
Cố Diên Châu: ……
Tôi lập tức cúi đầu nhìn xuống, quả quyết tự mình dậy đi mở cửa.
16
Tại bàn ăn.
Thấy Cố Diên Châu trở về, Cố Tinh Nhiên tỏ ra cực kỳ phấn khích.
Nó líu lo như chim non mới ngủ dậy, kể đủ chuyện mình làm mấy hôm nay, rồi khoe mình nghe lời ra sao.
Tôi chỉ mỉm cười.
Quả nhiên, nó nhanh chóng chuyển chủ đề, nũng nịu đòi mua chiếc đồng hồ điện thoại mới ra mắt.
Trước đây, Cố Diên Châu chắc chắn sẽ đồng ý.
Nhưng lần này, anh chỉ bình thản liếc nhìn nó rồi nhìn tôi:
“Tiền trong nhà là của mẹ, bố cũng là của mẹ.”
Ý là: anh không có quyền quyết định.
Cố Tinh Nhiên ngơ ngác.
Không hiểu sao bố mình lại “chuyển phe”.
Sau thời gian sống cùng, nó đã hiểu: tôi nhìn có vẻ hiền, nhưng rất nguyên tắc.
Còn Cố Diên Châu, tưởng lạnh lùng, nhưng thật ra là người dễ mềm lòng nhất.
Có lẽ vì quá thích chiếc đồng hồ đó, Cố Tinh Nhiên chuyển sang cầu xin tôi.
Lần này không chỉ đơn thuần là làm nũng, mà còn khéo léo đưa ra các cam kết.
Tôi mỉm cười.
Lập tức lên lầu in ra một bản hợp đồng.
Nội dung như sau: Tôi – mẹ – đồng ý chi tiền mua đồng hồ điện thoại mới cho bé Cố Tinh Nhiên.
Đổi lại, bé Cố Tinh Nhiên tự nguyện phục tùng mọi sự sắp xếp của mẹ.
Bao gồm (nhưng không giới hạn): rửa bát, lau sàn, tưới hoa, rửa đồ chơi, không trộm ăn vặt, dọn phòng, giúp mẹ tháo bưu kiện, đổ rác, chăm chỉ giảm cân kéo xe… cho đến khi trưởng thành.
Nếu vi phạm, nhẹ thì bị tịch thu đồ ăn vặt, nặng thì tịch thu đồng hồ và toàn bộ đồ chơi.
Hợp đồng làm ba bản, do ba người trong nhà giữ.
Cố Tinh Nhiên đọc đi đọc lại, cuối cùng đành ký vào bản hiệp ước “mất nước mất quyền”.
Đạn mạc:
【666, cái hiệp định mà năm xưa Lý Hồng Chương còn không dám ký, nay nhóc Cố ký rồi.】
【Sự kiện 618, Hiệp ước Đồng hồ Điện thoại ra đời, đánh dấu việc chị pháo hôi chính thức sở hữu một… nô lệ dưới mái nhà mới.】
【Dây đồng hồ có thể đứt, nhưng món nợ với mẹ thì không.】
【Trông thì như được đeo đồng hồ mới, thật ra lại đeo… vòng gọi hồn.】
17
Ngày tháng cứ thế trôi qua thoáng chốc đã đến kỳ nghỉ hè của Cố Tinh Nhiên.
Hôm đó, tôi đang cùng Cố Diên Châu bàn bạc kế hoạch phát triển dài hạn của công ty.
Bất ngờ, đạn mạc nổ tung như chảo dầu đổ lửa.
【Tôi quên mất luôn, cứ xem cảnh đời thường dễ thương của nhà phản diện nhiều quá, suýt quên là sắp đến đoạn cao trào của cốt truyện chính rồi.】
【Thôi đừng nhắc nữa, khúc này trong nguyên tác làm tôi tức chết. Cố Tinh Nhiên vì muốn trốn chạy mà đẩy Tiên Tiên ra làm bia đỡ đạn, sau còn không nói thật khiến chậm trễ cứu viện, suýt chút nữa hại người ta mất mạng.】
【Thực ra bọn bắt cóc định nhắm vào con gái thái tử gia giới chính trị mà, Cố Tinh Nhiên mới là bị họa lây.】
【Tôi nói thật, sau vụ này thì Cố Tinh Nhiên vĩnh viễn không thể rửa trắng trong lòng tôi!】
【Nữ chính không sai chắc? Biết không lo được lại còn giấu giếm, không báo cho nam chính, đợi tới khi bất lực mới gọi điện, tự trọng quan trọng hơn cả mạng con à?】
【Trên kia lại bắt đầu đổ lỗi cho nạn nhân?】
【Thôi thôi đừng cãi nữa! Lần này hình như Cố Tinh Nhiên không đẩy Tiên Tiên đâu.】
【Trời ơi! Cố Tinh Nhiên và Tiên Tiên bị bắt cóc rồi!!!】
Đọc đến đây, tôi lập tức bật dậy khỏi ghế.
Cố Diên Châu lo lắng hỏi tôi sao vậy.
Tôi không kịp giải thích rõ, chỉ nói Tinh Nhiên có thể đã bị bắt cóc.
Anh cau mày, lập tức lái xe chở tôi lao đến trường mẫu giáo.
Vừa đến cổng, tôi đã nhận được cuộc gọi xác nhận từ cô giáo.
Trước mắt tối sầm, cũng may có Cố Diên Châu đỡ lấy.
“Không sao đâu A Dư, con của chúng ta sẽ ổn thôi.”
Giọng anh bình tĩnh, nhưng tay đang gọi cảnh sát thì run bần bật.
Không lâu sau, nữ chính cũng biết chuyện.
Cô ấy khóc đến mức suýt ngất tại trường.
Tôi thử hỏi có muốn gọi cho ba của Tiên Tiên không.
Cô ấy ngẩn người, không ngừng lắc đầu nói anh ta có vị hôn thê rồi, không tiện.
Đạn mạc:
【Hiểu lầm! Nữ chính bao giờ mới biết trong lòng nam chính chỉ có mình cô ấy chứ!】
【Tính cách nữ chính yếu quá, bắt đầu thấy mệt mỏi rồi, kịch chính không hấp dẫn bằng đời thường nhà phản diện.】
【Tiên Tiên chắc chắn sẽ an toàn trở về thôi, có hào quang chính chủ mà. Nhưng Cố Tinh Nhiên thì chưa chắc…】
Tôi không thể chịu nổi nữa, quay người bước ra khỏi phòng, gọi đến số điện thoại đã lưu trong máy từ rất lâu.
Dù thế nào, tôi cũng phải cứu con mình về.
18
Chưa đến hai tiếng sau cuộc gọi, trên bầu trời trường mẫu giáo vang lên tiếng động cơ.
Nam chính ngồi trực thăng đến nơi.
Tôi tóm tắt tình hình và nói rõ con tôi là nạn nhân gián tiếp.
Anh ta nhíu mày, liên tục gọi điện điều phối lực lượng.
Chẳng mấy chốc đã xác định được phạm vi nơi bọn bắt cóc đang ẩn náu.
Tuy nhiên, vì chúng có vũ khí nên kế hoạch giải cứu phải tính toán cẩn trọng.
Tôi tựa vào lòng Cố Diên Châu, thở ra một hơi dài.
Đúng lúc đó, đồng hồ điện thoại báo vị trí cầu cứu.
Đạn mạc:
【Tôi đổi góc nhìn rồi! Hai nhóc siêu thông minh luôn, phối hợp cùng nhau chui ra bằng lỗ chó trong nhà kho!】
【Khoan khoan! Cố Tinh Nhiên đang làm gì vậy, sao lại cởi áo của Tiên Tiên?】
【Nó muốn dụ bọn bắt cóc ra chỗ khác, tự nguyện làm mồi nhử! Nó điên rồi! Tiên Tiên còn sống, nhưng nó thì chưa chắc!】
【Hu hu hu, nó gửi định vị, để đồng hồ lại cho Tiên Tiên! Từ giờ tôi sẽ bảo vệ Cố Tinh Nhiên! Đừng ai nói nó ích kỷ nữa!】
【Tôi chịu không nổi rồi, Tinh Nhiên ơi, con là đứa bé tốt! Mẹ không bao giờ gọi con là nhóc béo nữa!】
Tôi lập tức gửi định vị cho cảnh sát.
Biết rằng con tin không còn ở trong nhà kho, họ nhanh chóng lên đường cứu viện.
19
Tìm được Cố Tinh Nhiên là vào gần rạng sáng.
Cậu bé nhỏ xíu, tay chân đầy vết trầy xước, đang nhắm mắt cuộn mình trong bụi cây.
Tôi run run gọi tên nó.
Nó mở mắt ra, “Mẹ… mẹ đến cứu con rồi à?”
Tôi gật đầu, nước mắt rơi lã chã.
Tinh Nhiên giơ tay lau nước mắt cho tôi, mắt lấp lánh ánh sao.
Hỏi tôi Tiên Tiên đã được cứu chưa.
Hỏi nó đã bảo vệ bạn, có phải rất giỏi không.
Tôi gật đầu thật mạnh.
“Phải, con rất giỏi! Cố Tinh Nhiên là anh hùng nhỏ của ba mẹ!”
Nó tự hào ưỡn ngực nhỏ ra, nắm tay tôi đứng dậy.
Giây sau, lại mềm nhũn ngã xuống.
20
Cố Tinh Nhiên xuất viện sau nửa tháng.
Lúc được tìm thấy, nó bị sốt cao do hoảng loạn và kiệt sức.
Dù đã hạ sốt, tôi và Cố Diên Châu vẫn không yên tâm, nhất quyết giữ lại viện quan sát thêm vài ngày.
Trong thời gian đó, nam chính và gia đình đã đến thăm hai lần.
“Cô Giang, anh Cố, lần này cảm ơn hai người rất nhiều. Khiến con trai hai người chịu khổ, tôi thật áy náy.
Giới chính trị Bắc Kinh không lớn, tôi cũng có chút tiếng nói. Nếu có việc gì cần giúp, xin cứ nói thẳng.”
Tôi khách sáo đáp lại vài câu.
Nếu như trước đây tôi còn ghi nhớ thân phận “thái tử gia” của anh ta vì chút tính toán,
Thì giờ, tôi đã hoàn toàn buông bỏ ý định đó.
Đạn mạc giúp tôi hiểu một chân lý:
Nhà chính diện số khổ, chuyện tai nạn, ung thư, bắt cóc – loại gì cũng có thể xảy ra.
Tôi chẳng mong giàu sang phú quý gì, chỉ mong nhà mình yên ổn sống qua ngày là đủ.
………
Sau nửa tháng ăn cháo thanh đạm, Cố Tinh Nhiên… không ngoài dự đoán là gầy đi.
Gương mặt tròn xoe bắt đầu có nét, đôi mắt từng bị mỡ đè giờ đã long lanh trở lại.
Đúng như Cố Diên Châu từng nói – thằng bé rất giống tôi.
Phải công nhận, thằng nhóc này càng lớn càng đẹp trai.
Kết hợp toàn bộ ưu điểm của tôi và Cố Diên Châu.
Cũng chẳng trách, đạn mạc bắt đầu nghiêng hẳn về phe nó rồi.