Chương 5 - Cuộc Chiến Của Những Người Phụ Nữ
Giờ công ty không còn, một triệu đô trong thẻ cũng là tài sản cuối cùng anh ta có.
Nếu quẹt hết, anh ta sẽ lại trở về làm một tên nghèo rớt mồng tơi như trước kia.
Nhưng nếu không quẹt…
Nhiều sinh viên đã ngừng nói chuyện và bắt đầu đổ dồn ánh mắt về phía này.
Trong mắt họ, ba năm qua hành trình của Trình Vũ Dã gần như là truyền kỳ — từ sinh viên nghèo vươn lên tổng giám đốc, là tấm gương để bao người noi theo.
Thậm chí có sinh viên từng tuyên thệ đầu năm: “Tôi muốn trở thành người như tổng giám đốc Trình.”
Trình Vũ Dã đứng yên, do dự không nói nên lời.
Hứa Sơ Nghi thì thì thầm bên cạnh, giọng nhỏ nhưng đủ để tôi nghe:
“Anh Vũ Dã, cô ta dù có là tổng tài thì cũng là vợ hợp pháp. Đây là tài sản chung mà! Cứ cà thẻ đi, về sau muốn gì thì cứ xài tiền cô ta thôi mà!”
06
Một câu nói liền khiến Trình Vũ Dã bừng tỉnh.
Anh ta bước tới trước mặt tôi, nghiến răng nghiến lợi:
“Như Yên, dù sao cũng là vợ chồng, còn có con nữa. Em đâu cần phải làm mọi chuyện đến mức mất mặt như vậy?”
Tôi lùi lại một bước, giơ tay chỉ về máy quẹt thẻ của hiệu trưởng:
“Mời Trình tổng!”
Anh ta như muốn cắn nát răng, nhưng cuối cùng vẫn rút thẻ đen ra, đi đến chỗ hiệu trưởng.
Hiệu trưởng khom lưng cúi đầu, vừa run vừa cảm ơn:
“Cảm ơn! Cảm ơn tập đoàn Lâm thị! Cảm ơn Trình tổng đã tài trợ nhiệt tình cho nhà trường!”
Chiếc thẻ đen được đặt lên máy quẹt.
“Bíp! Bíp! Bíp!” – ba tiếng cảnh báo vang lên chói tai.
Sau đó, là một giọng thông báo còn chói tai hơn:
“Giao dịch thất bại.”
“Không thể nào?!” – Trình Vũ Dã và Hứa Sơ Nghi đồng thanh thốt lên.
Không tin, Trình Vũ Dã giật máy từ tay hiệu trưởng, quẹt lại một lần nữa.
Kết quả vẫn là: “Giao dịch thất bại.”
Anh ta mở điện thoại ra, rõ ràng hiển thị:
Số dư: 1.000.000 USD – không thiếu một xu.
“Hiệu trưởng! Máy của ông có vấn đề à?!”
Hứa Sơ Nghi vội vã chất vấn, rồi rút thẻ của mình ra thử quẹt 50 đồng – giao dịch thành công ngay lập tức.
Đám sinh viên bu lại xem, mắt đổ dồn về điện thoại của Trình Vũ Dã, nhìn chuỗi số dài ngoằng kia.
“Khoan đã, Trình tổng.”
“Hình như cái này là tài khoản phụ, không có tiền thật đâu.”
Một sinh viên mở điện thoại của mình ra, so sánh:
“Nhìn này, bố tôi cũng cấp cho tôi thẻ phụ giống vậy. Trông thì oai lắm, nhưng muốn xài tiền thì bố tôi phải xác nhận mới tiêu được.”
Chỉ mất một giây, tất cả mọi người đều hiểu ra.
Ánh mắt họ đồng loạt chuyển hướng về phía tôi.
“Ra là Trình tổng thật sự chỉ là một anh chồng ăn bám, sống bằng thẻ phụ!”
“Lâm Như Yên! Em dám chơi tôi?!” – Trình Vũ Dã gào lên, lao về phía tôi.
“Ba năm kết hôn, em chưa bao giờ tin tưởng anh!”
Tôi nhún vai, cười nhạt:
“Chính xác.”
“Thực tế đã chứng minh, anh đúng là không xứng đáng để tôi tin tưởng.”
“Lâm Như Yên, đừng quên, tôi là cha ruột của đứa bé! Cô dám làm tôi mất mặt thế này, không sợ tôi ly hôn với cô à?”
“Cô nhẫn tâm để con mình lớn lên trong một gia đình đơn thân sao?”
Từ lúc mang thai đến giờ, tôi đã nghe câu này không biết bao nhiêu lần.
Một hai lần thì có thể khiến tôi sợ, nhưng nghe mãi rồi, tôi cũng phải nói thật thôi.
“Trình Vũ Dã, thật ra đứa bé này…”
Tôi vừa định nói tiếp thì bất chợt có cảm giác nước ào ạt chảy xuống giữa hai chân.
Hiệu trưởng đang kiểm kê tiền mặt bỗng tròn mắt hét lớn:
“Vỡ ối rồi! Mau đưa tổng giám đốc Lâm đến bệnh viện!”
ĐỌC TIẾP :