Chương 5 - Cuộc Chiến Của Chú Ba
Chú Ba lại chuẩn bị tiền vàng và đồ cúng, định lên núi đốt cho thím Ba.
"Tú Lan, lần này em có thể nhắm mắt rồi ."
Nhưng chúng tôi đều không ngờ rằng chuyện này chưa dễ dàng kết thúc như vậy .
12
Đốt vàng mã cho thím Ba xong về đến nhà đã là buổi chiều.
Vừa bước vào cửa, tôi đã ngửi thấy mùi thịt thơm phức.
Hóa ra là thầy Ngô đến đưa thuốc.
Trong lòng ông bà nội vui vẻ, lại cảm kích ông cứu mạng chú Ba nên giữ ông ở lại ăn cơm.
Chú Ba vừa thấy ông đã quỳ xuống, cảm ơn rối rít.
Thầy Ngô không nói gì. Nhân lúc ông bà nội đang nấu cơm, gọi chú vào phòng rồi đóng cửa lại .
Tôi ngồi xổm dưới cửa sổ nghe lén họ nói chuyện.
Chú Ba nói :
"Thầy Ngô, may nhờ có thầy mới báo được thù cho nhà tôi . Ân tình này , cả đời tôi không quên."
Thầy Ngô cười cười :
"Chuyện nhỏ, chuyện nhỏ."
Chú Ba lại nói :
" Tôi có dành dụm được ít tiền, tuy không nhiều nhưng thầy đừng chê, nhận lấy coi như thù lao."
Thầy Ngô lạnh lùng từ chối:
"Vật ngoài thân , tôi không dám nhận."
Chú Ba im lặng một lúc rồi nói :
"Thầy có tâm sự sao ?"
" Tôi biết rồi , thầy sợ tôi kể chuyện của thầy cho kẻ thù biết chứ gì?"
"Thầy cứ yên tâm. Tôi là người kín miệng như bưng, chuyện này tôi sống để bụng c.h.ế.t mang theo."
Thầy Ngô bỗng cười lớn.
" Tôi đương nhiên tin anh ."
"Nếu không cũng chẳng chỉ cho anh con đường báo thù."
"Chỉ là..."
Ông ngập ngừng muốn nói lại thôi.
Chú Ba lời lẽ khẩn thiết:
"Thầy Ngô, thầy có gì cứ nói . Tôi giúp được nhất định sẽ giúp."
Giọng điệu thầy Ngô bỗng trở nên có chút lén lút, mờ ám:
"Anh Ba, thực ra hôm đó tôi chưa nói hết lời."
"Anh có biết tại sao thứ đó gọi là ' có vay có trả' không ?"
Chú Ba bỗng im bặt.
Thầy Ngô thì thầm:
"Một mạng đổi một mạng, các vị quan gia bên dưới đều có sổ sách cả."
"Anh mượn tay các ngài trừ khử mười mấy mạng người , các ngài phải lấy mạng anh xuống dưới trả nợ."
"Bây giờ đến lượt anh trả mạng rồi ."
13
Giọng chú Ba run rẩy:
"Thầy Ngô, tôi nhát gan, thầy đừng dọa tôi ."
Thầy Ngô nói :
"Anh nhìn tôi có giống đang dọa anh không ?"
Chú Ba hỏi ông:
" Tôi với thầy không thù không oán, sao thầy lại hại tôi ?"
Thầy Ngô cười :
"Kìa anh nói gì vậy , tôi hại anh bao giờ?"
"Chẳng phải anh nằng nặc đòi tôi giúp báo thù sao ?"
" Tôi có lòng tốt giúp anh , anh phải cảm ơn tôi mới đúng chứ."
Chú Ba cao giọng:
" Tôi thấy thầy cố tình thì có !"
"Thầy sợ tôi biết kẻ thù của thầy, muốn bày mưu hại c.h.ế.t tôi ."
"Thầy độc ác quá!"
Thầy Ngô cũng chẳng biện minh, chỉ khẽ thở dài:
"Anh Ba, đừng trách tôi , đều là anh tự chuốc lấy."
"Anh biết quá nhiều rồi . Anh không c.h.ế.t, tôi không yên tâm."
"Tối nay ăn bữa cơm cuối cùng với bố mẹ cho đàng hoàng đi . Giờ Tý vừa điểm, anh phải theo các ngài xuống dưới trả nợ rồi ."
Chú Ba nghe xong, quỳ sụp xuống đất, khổ sở van xin:
"Thầy Ngô, tôi không cố ý uy h.i.ế.p thầy đâu ."
"Thầy đại nhân đại lượng, tha cho tôi lần này đi ."
"Hay thầy chặt một cánh tay, chặt một cái chân của tôi cũng được !"
" Tôi không muốn c.h.ế.t đâu !"
Thầy Ngô nói :
"Muộn rồi , mọi chuyện đã muộn rồi ."
Giọng chú Ba bỗng trở nên hung dữ:
"Vậy thì ông c.h.ế.t cùng tôi đi !"
Qua cửa sổ tôi thấy chú Ba lao tới bóp cổ thầy Ngô.
Nhưng thầy Ngô vẫn đứng yên tại chỗ như không hay biết gì.
Tiếp đó, chú Ba tôi không biết làm sao , tay đang bóp cổ ông bỗng mềm nhũn, cả người ngã vật ra đất.
Thầy Ngô cười lạnh:
"Sắp c.h.ế.t rồi còn không yên phận, vậy thì ngủ một giấc ngon lành đi ."
Đầu tôi ong lên một tiếng!
Thầy Ngô biết tà thuật!
Tôi đứng dậy định bỏ chạy.
Nhưng vừa quay đầu lại đã đ.â.m sầm vào một người .
Tôi tưởng là thầy Ngô, vừa định hét lên thì bị một bàn tay bịt chặt miệng.
Ông nội hạ giọng nói :
"Đừng lên tiếng."
Sau đó, ông nội lôi tôi vào bếp.
14
Ông nội lục lọi lung tung trong bếp, bà nội nhìn ông quát:
"Ông già này , ông làm cái trò gì thế hả?"
Ông nội không đáp, cuối cùng lôi từ trong ngăn kéo ra một lọ thuốc, lấy ra một ít bột màu đen bên trong.
Rồi rắc bột đó vào vò rượu.
Bà nội la lên:
"Ông làm gì thế? Đấy là t.h.u.ố.c chuột mà!"
Ông nội trừng mắt nhìn bà một cái, dọa bà im bặt không dám ho he.
Tôi đứng bên cạnh nhìn ông nội múc từng muôi rượu đã pha t.h.u.ố.c chuột vào bình rượu đưa cho tôi .
"Mang lên nhà trên . Tối nay để thầy Ngô uống cho thỏa thích."
Tôi không nói gì, trong lòng đã hiểu ý ông.
Trời tối dần.
Ông nội mời thầy Ngô lên nhà trên , rót rượu cho ông ta .
"Sức khỏe thằng Ba còn yếu, uống t.h.u.ố.c ngủ rồi . Chúng ta tiếp thầy Ngô."
Nói xong, ông nội nâng chén rượu lên.
"Thầy Ngô, lão già này kính thầy một chén."
"Không có thầy, cái mạng thằng Ba không giữ được rồi ."
Thầy Ngô nói :
" Tôi bỏ rượu nhiều năm rồi ."
Ông nội nói :
"Hôm nay là đặc biệt cảm ơn thầy, thầy nhất định phải uống một chén."
Thấy từ chối mấy lần không được , thầy Ngô đành chịu.
Ông ta cầm chén rượu lên, nhìn một cái, lại đưa lên mũi ngửi ngửi.
Rồi nhìn sang chén của ông nội.
Hỏi ông nội:
"Sao rượu của hai ta không giống nhau ?"
Ông nội nói :
"Thầy uống là loại rượu ngon lão già này cất giữ hơn hai mươi năm, hôm nay đặc biệt chuẩn bị cho thầy, người thường không uống được đâu ."
Nói đoạn, ông ta bật cười khà khà.
Ông Ngô làm ra vẻ như chợt hiểu ra , cũng cười theo.
"Chú à , ý tốt của chú tôi vô cùng cảm kích."
"Ngặt nỗi dạ dày tôi yếu từ bé, rượu này mùi nồng quá, e là tôi không hưởng nổi."
"Hay là hai chú cháu mình đổi chén đi , để tôi uống chén của chú."
15
Ông nội tôi sững người lại .
Sắc mặt bà nội cũng biến đổi theo.
Ông nhìn chằm chằm ông Ngô vài giây, rồi lập tức tươi cười trở lại :
"Thế sao được ! Rượu này của tôi làm từ ngũ cốc loại kém lại còn pha thêm nước, sao có thể để khách uống?"
"Thày Ngô đừng khách sáo nữa, thày mà không uống là lão già này thấy áy náy trong lòng lắm đấy."
"Để lão già này uống cạn trước ."
Dứt lời, ông tôi bưng phắt bát rượu lên, gần như sắp uống cạn bát rượu của mình .
Nhưng đúng lúc này , thày Ngô chộp lấy tay ông tôi .