Chương 3 - Cuộc Chiến Của Chú Ba

🔥 Mời bạn theo dõi page Đậu Xanh Rau Má để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Trong phòng tối om, tôi chỉ thấy một bóng người mảnh khảnh treo lơ lửng giữa không trung, giãy giụa vài cái rồi bất động.

 

Thím Ba treo cổ rồi .

 

Hai ông cháu vội vàng cứu người .

 

Tôi đỡ chân thím Ba, ông nội leo lên giường cởi dây thừng.

 

Loay hoay một hồi, cuối cùng cũng hạ được người xuống.

 

Nhưng thím đã tắt thở rồi .

 

Bà nội cũng chạy vào :

 

"Sao rồi ? Tú Lan sao rồi ?"

 

Ông nội nước mắt lưng tròng, nghiến răng nói :

 

"Tú Lan tìm c.h.ế.t rồi , người đi rồi ."

 

Bà nội hít sâu một hơi lạnh, ngồi phịch xuống đất.

 

Vỗ đùi bắt đầu gào khóc t.h.ả.m thiết.

 

"Lũ súc sinh, lũ súc sinh này !"

 

7

 

Chú Ba bị thương nặng, suýt thì mất mạng.

 

Ông nội tốn bao nhiêu tiền mời thầy lang Ngô trong làng, khó khăn lắm mới giữ được mạng cho chú.

 

Nhưng khi biết tin thím Ba c.h.ế.t, chú Ba đau đớn tột cùng.

 

Vết thương đã khâu lại bắt đầu chuyển biến xấu , miệng còn thổ ra mấy ngụm máu.

 

Ông bà nội cuống cuồng lo sợ, chỉ sợ chú có mệnh hệ nào.

 

Bà nội suýt quỳ xuống, liên tục khuyên giải:

 

"Con ơi, giữ mạng là quan trọng nhất! Con đừng có kích động nữa."

 

Chú Ba nằm trên giường ho ra m.á.u liên tục, mắt trừng trừng nhìn lên xà nhà, nghiến răng nói :

 

"Không báo thù này , con thề không làm người ."

 

Thấy chúng tôi khuyên không được , thầy lang Ngô đứng bên cạnh xua tay bảo chúng tôi ra ngoài.

 

"Để tôi cho anh ấy uống chút thuốc, ngủ một giấc đã ."

 

Ông bà nội cảm tạ thày lang rối rít.

 

Ông nội vỗ vai tôi :

 

"Anh Tử, mau đi theo thầy Ngô, giúp bưng nước sắc thuốc."

 

Thầy Ngô sắc một thang t.h.u.ố.c có mùi rất lạ cho chú Ba uống.

 

Miệng còn khuyên giải:

 

"Anh Ba à , sống c.h.ế.t có số , nén bi thương."

 

Nhưng chú Ba bỏ ngoài tai, miệng vẫn lẩm bẩm không ngừng:

 

"Bọn chúng hại c.h.ế.t Tú Lan khiến nhà tôi thành trò cười cho cả làng."

 

"Ông bảo tôi nuốt trôi cục tức này thế nào được ."

 

Thầy Ngô khuyên thêm vài câu nhưng vẫn không ăn thua.

 

Ông ấy bèn đứng dậy định ra ngoài, để chú Ba nghỉ ngơi trước .

 

Nhưng đúng lúc này , chú Ba chộp lấy tay áo thầy Ngô làm thầy giật nảy mình .

 

"Thầy Ngô, thầy giúp tôi với, được không ?"

 

Thầy Ngô sững người , nhíu mày.

 

"Anh Ba, anh giận quá hóa lẩn thẩn rồi ."

 

" Tôi là thầy thuốc, khám bệnh cứu người là sở trường của tôi , còn chuyện c.h.é.m g.i.ế.c tôi không làm được ."

 

Nhưng chú Ba sống c.h.ế.t không chịu buông tay.

 

Chú nói :

 

"Thầy Ngô, người khác không biết nhưng tôi biết rất rõ."

 

"Thời trẻ thầy có bản lĩnh lớn, sau này vì trốn kẻ thù nên mới buộc phải làm thầy lang ở làng này ."

 

" Tôi đ.á.n.h không lại bọn chúng, cũng không nuốt trôi cục tức này ."

 

“Nếu thầy không giúp tôi , tôi cũng không thiết sống nữa. Tôi đập đầu c.h.ế.t ngay tại đây."

 

Nói xong, chú Ba nghiến răng ken két định ngồi dậy.

 

Thầy Ngô vội vàng ngăn chú lại , thở dài một hơi :

 

"Anh Ba, tội gì phải khổ thế?"

 

" Tôi đã quy ẩn giang hồ từ lâu, không còn quan tâm đến chuyện thế sự. Tôi chỉ muốn sống những ngày tháng yên ổn ."

 

"Cho dù anh biết thân phận của tôi , tôi cũng không thể phá lệ giúp anh ."

 

"Anh còn dây dưa, bệnh này tôi không chữa nữa."

 

Nói xong, ông hất tay chú Ba ra , đeo hòm t.h.u.ố.c lên định bỏ đi .

 

Nhưng một câu nói của chú Ba đã khiến ông khựng lại tại chỗ.

 

8

 

Chú Ba nói :

 

"Thầy Ngô, thầy đã vô tình như vậy thì đừng trách tôi bất nghĩa."

 

"Không giấu gì thầy, tôi biết kẻ thù của thầy, cũng biết hắn ta sống ở đâu ."

 

"Thời trẻ thầy đã phạm phải sai lầm lớn, cho dù bị băm vằm nghìn mảnh cũng không hết tội."

 

" Tôi không báo được thù, thầy cũng đừng hòng sống yên ổn ."

 

Tiếp đó, chú Ba nói ra tên một người đàn ông.

 

Hòm t.h.u.ố.c của thầy Ngô rơi bịch xuống đất.

 

Ông từ từ quay người lại , trong mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc và tức giận.

 

Chú Ba gắng gượng ngồi dậy, quỳ sụp xuống trước mặt ông.

 

"Thầy Ngô, tôi cũng là bất đắc dĩ."

 

"Thầy giúp tôi lần này , kiếp sau tôi làm trâu làm ngựa báo đáp thầy."

 

Thầy Ngô im lặng một hồi lâu, sắc mặt lạnh lùng đến đáng sợ.

 

Một lúc sau , ông mới chậm rãi mở miệng:

 

"Đã cầu xin đến mức này thì tôi giúp anh một lần ."

 

Chú Ba nghe vậy mừng rỡ ra mặt.

 

Nhưng thầy Ngô lại nói tiếp:

 

" Nhưng chuyện g.i.ế.c người phóng hỏa, tôi lực bất tòng tâm. Tôi chỉ cho anh một con đường, anh tự mình đi cầu xin."

 

"Cầu được hay không là do bản lĩnh của anh ."

 

Chú Ba vội hỏi:

 

"Mau nói đi , tôi phải đi cầu ai?"

 

Giọng thầy Ngô lạnh băng:

 

"Các vị quan gia dưới lòng đất."

 

Chú Ba ngẩn người nhìn ông, dường như không hiểu ông đang nói gì.

 

"Thầy Ngô, ý thầy là sao ?"

 

Thầy Ngô nhìn ra sự nghi hoặc của chú Ba, nheo mắt lại :

 

"Anh Ba, anh đã nghe nói đến ' có vay có trả' chưa ?"

 

Chú Ba lắc đầu, chú chưa từng nghe , tôi cũng chưa từng nghe .

 

Thầy Ngô dìu chú nằm xuống giường, nói tiếp:

 

"Cái gọi là ' có vay có trả', là một loại âm sai (quan sai cõi âm) dưới lòng đất chuyên giúp người báo thù."

 

"Anh chịu oan ức trên dương gian, chỉ cần thành tâm kể lể với ngài ấy , ngài ấy sẽ giúp anh có oán báo oán, có thù báo thù."

 

Mặt chú Ba viết đầy vẻ không tin:

 

"Thầy Ngô, thầy đừng có lừa tôi ."

 

"Cái ' có vay có trả' này tôi đi đâu tìm?"

 

Thầy Ngô nhìn bộ dạng này của chú Ba, cười nói :

 

"Nếu anh tin tôi , tôi sẽ nói cho anh biết nó ở đâu ."

 

Khi nói câu này , trên mặt ông hiện lên một biểu cảm kỳ lạ.

 

Tôi không biết trong lòng ông đang toan tính điều gì.

 

9

 

Chú Ba dường như đã tin lời ông, kiên định gật đầu:

 

"Thầy Ngô, tôi tin thầy."

 

"Thầy mau nói cho tôi biết nó ở đâu . Chỉ cần báo được thù, tôi làm trâu làm ngựa báo đáp thầy."

 

Thầy Ngô gật đầu, nói :

 

"Sau núi làng ta có một ngôi miếu hoang, trong miếu có một pho tượng Bồ Tát không đầu."

 

"Pho tượng Bồ Tát không đầu đó là quỷ đạo để các vị quan gia dưới lòng đất qua lại nhân gian. Ngày rằm hàng tháng, các vị quan gia đều sẽ lên trần gian xem xét."

 

"Đợi đến ngày rằm trăng tròn, anh nhân lúc nửa đêm không người hãy đến ngôi miếu đó, kể lể nỗi oan khuất của mình cho Bồ Tát không đầu nghe . ‘Có vay có trả' tự khắc sẽ đến giúp anh ."

 

"Chỉ là..."

 

Nói đến đây, ông bỗng nuốt lời định nói vào trong.

 

"Chỉ là sao ?" Chú Ba hỏi.

 

Ông bỗng nhiên cười lớn:

 

"Không có gì. Anh cứ làm theo lời tôi nói , tự khắc sẽ có quan gia giúp anh báo thù."

 

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)