Chương 8 - Cuộc Chiến Chăm Sóc Bố Chồng
Người càng đông, bà càng diễn hăng, nước mắt nước mũi tèm lem:
“Mọi người nhìn mặt tôi này, bị con dâu đánh, nó không cho chúng tôi ở đây, muốn đuổi chúng tôi ra ngoài!”
Mặt bà ta sưng đỏ, tóc tai bù xù.
Hàng xóm đều là người quen lâu năm, nhìn cảnh này chỉ thấy lạ:
“Không thể nào, Doanh Doanh là đứa hiền lành mà. Hơn nữa nhà này là nhà bà nội nó, hai người tự dưng dọn vào thế không phải phép đâu.”
Mẹ chồng đập đùi, trợn mắt:
“Sao lại không phải phép? Nó đã gả vào nhà tôi thì là người nhà tôi, nhà bà nội nó cũng là nhà tôi!”
Cả đám hàng xóm sững sờ.
Mấy người nhìn nhau, kiểu này là sao?
Bà La hàng xóm nói:
“Ui trời, nói thế thì mặt dày quá rồi, bị đánh còn nhẹ đấy.”
“Tôi nói thêm nhé, bố chồng bà ấy liệt, dọn hẳn vào bắt bà nội tôi hầu hạ. Này, mọi người xem cái lịch sinh hoạt họ viết đây này.” Tôi đưa tờ giấy cho bà La.
Bà nội lau nước mắt:
“Tôi gần 80 rồi, mà còn bắt tôi hầu hạ phân tiểu cho ông ấy. Thử hỏi còn phải đạo làm người không?”
13
Cả đám hàng xóm chuyền tay nhau xem, ai cũng trố mắt.
Rồi quay sang mẹ chồng bắt đầu mỉa mai.
Bà Vương:
“Trời ơi, đúng là mở mang tầm mắt, chưa từng thấy ai mặt dày thế này!”
Bà La:
“Có tay có chân mà không tự lo cho chồng, lại mò đến bắt nạt bà già. Thật là nhục!”
Bà Trương hắt nguyên một bãi nước bọt vào mặt bà ta:
“Còn dám ngồi chình ình gào khóc à? Phì!”
…
Cho dù da mặt bà ta dày, bị một đám người vây vào mắng chửi, bà ta cũng thấy khó chịu.
Bà ta trợn mắt lườm tôi:
“Con ranh này, gọi người đến bắt nạt tao. Tao sẽ bắt con trai tao ly hôn mày!”
Tôi cười lạnh:
“Tốt quá, tôi cầu còn không được! Cút khỏi nhà tôi ngay!”
Mẹ chồng trừng mắt:
“Cút là cút cô với cái bà già kia, nhà này là của chúng tôi!”
Tôi lập tức đi vào trong, vác hết đồ đạc mà bà ta mang đến, ném thẳng ra ngoài.
Mẹ chồng vừa quơ tay vừa hét chạy tới.
Tôi nghiêng người, làm một cú quật vai, ném bà ta xuống đất.
Bà ta nằm dưới đất, gào khóc thảm thiết gọi:
“Con trai ơi, cứu mẹ! Mẹ bị đánh chết rồi!”
Bà nội tôi vớ ngay cái giẻ lau, nhét vào mồm bà ta.
Rồi nhổ thêm một bãi:
“Đánh chết cái đồ mặt dày này!”
Bà La lại ném thêm mớ rau héo vào mặt bà ta.
Cả đám người vây quanh.
Mẹ chồng tức nghẹn, chỉ ư ử trong cổ, cuối cùng cũng im.
Bên ngoài ồn ào như vậy, Trương Sơn lại rúc trong phòng như rùa rụt cổ.
Tôi xông thẳng vào lôi anh ta ra:
“Lập tức đưa bố mẹ anh đi, không thì tôi nhờ người khiêng hết ra ngoài!”
Bà La vung tay:
“Không cần gọi người, bọn tôi giúp!”
Bà Trương, bà Vương xắn tay áo, chuẩn bị lôi.
Trương Sơn còn dám mở miệng:
“Đều là người một nhà, sao em không thể rộng lượng hơn một chút với bố mẹ anh?”
Đệt! Tôi tát thẳng vào mặt anh ta:
“Cút ngay!”
Bà nội tôi đứng bên cạnh nói:
“Sơn à, mau đưa bố mẹ về đi, bà già rồi, mắt kém tay run. Nhỡ mai này nhầm thuốc chuột với muối rồi bỏ vào thức ăn thì chết dở đấy!”
Ông bố chồng ở trong run rẩy kêu:
“Sơn, mau đưa bố về đi!”
Ba người nhà họ, giữa tiếng xì xào chê cười của hàng xóm, cúp đuôi chạy thẳng.
15
Trương Sơn thì không muốn ly hôn.
Nhưng bố mẹ anh ta thì không chịu, đặc biệt là mẹ anh.
Bà nhảy nhót gào lên bắt Trương Sơn phải ly hôn với tôi.
Bà nói với anh:
“Con à, bỏ nó đi, loại đàn bà ly hôn mang theo một đứa con riêng như nó thì còn ai thèm. Con nhìn lại mình đi, vừa đẹp trai, vừa kiếm được tiền, gái trẻ xếp hàng cho con chọn! Ly hôn xong, mẹ sẽ tìm cho con người khác tốt hơn, sang năm mẹ bế cho con một thằng cu bụ bẫm luôn!”
Bị mẹ ruột ru ngủ, Trương Sơn tự tin nổ tung trời.
Dưới sự cổ vũ của mẹ, anh ta hất cao đầu ly hôn với tôi.
Anh ta không cần quyền nuôi con, cũng không đưa tiền nuôi dưỡng.
Tất nhiên, tôi cũng chẳng thèm, còn bắt anh ta ký hẳn một bản thỏa thuận cắt đứt quan hệ với con.
Nhận giấy ly hôn xong, anh ta còn tự tin hỏi tôi:
“Em có biết ly hôn với anh em mất đi những gì không?”
Tôi cười khẩy:
“Mất người tặng trứng thối, mất luôn cái người làm phiền cuộc đời tôi.”
Nói xong, tôi chẳng buồn nhìn thêm lần nào nữa, quay người rời đi.
Ly hôn xong, Trương Sơn hí hửng ngồi chờ mẹ tìm gái trẻ cho mình.
Mẹ anh ta đúng là không làm anh ta thất vọng, bắt đầu nhờ người mai mối.
Cả nhà này chắc là dân tính toán, hạt bàn tính bay đầy mặt tôi cũng chưa chừa.
Người ta chọn cho anh ta một cô khá ưa nhìn, lương tháng cũng ổn, khoảng mười triệu.
Rất nhanh đã có vài người được giới thiệu cho anh.
Anh ta cũng nhanh chóng chọn một cô để tính chuyện cưới xin.
Lúc này mẹ anh lại tiếp tục:
“Thấy chưa, mẹ nói đúng mà, ly hôn xong vẫn có khối cô theo.”
Lòng tự tin của Trương Sơn lại tăng vọt.
Thế là mẹ anh lại mở miệng ra điều kiện: nhà gái không được đòi sính lễ, cưới về phải ở nhà chăm sóc bố mẹ chồng toàn thời gian, còn phải mang 200 triệu của hồi môn.
Cô gái kia mạnh mẽ thật, cầm ly trà hắt thẳng vào mặt Trương Sơn.
Rồi đứng dậy chia tay ngay tại chỗ.
Sau này có người giới thiệu tiếp, nhưng chỉ cần nghe yêu cầu của nhà họ là người ta lắc đầu ngay.
Ai cũng đâu phải ngốc, thấy rõ là hố lửa, ai dại gì nhảy vào.
Về sau, ai cũng biết tính nết nhà anh ta, chẳng ai muốn giới thiệu nữa.
Mẹ anh cũng mặc kệ, con trai cả không lấy được vợ thì thôi, dù sao còn con trai út có vợ có con trai rồi.