Chương 5 - Cuộc Chiến Chăm Sóc Bố Chồng

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Chưa kịp để Trương Sơn phản ứng, bà đã biến mất.

Từ lúc vào đến lúc đi, chưa đến 5 phút.

Trương Sơn không ngờ mẹ đi nhanh vậy, đành chữa thẹn:

“Mẹ bận chăm cả nhà mà, nhiều việc quá. Nào vợ, để anh bóc trứng cho em, nói cho em nghe nhé, trứng vịt đồng này thơm lắm…”

Bốp!

Trương Sơn nhìn bát cháo bốc mùi trên bàn, mặt đần ra.

Anh không tin, liền đập nốt quả còn lại.

Cả phòng lại càng nồng nặc mùi thối.

Bà cụ giường bên cạnh bịt mũi hỏi:

“Cậu ơi, bên cậu có phong tục gì lạ thế? Sinh con lại phải đập trứng vịt thối à?”

Trương Sơn đỏ bừng mặt:

“….”

Tôi cũng không ngờ mẹ chồng lại qua loa như vậy, bê nguyên hai quả trứng vịt sống, thối hoắc đến đây.

Cả luộc cũng lười.

Trong mắt bà, chắc tôi với Trương Sơn đúng là hai kẻ ngốc.

8

Tôi đã thuê sẵn bảo mẫu chăm sản phụ, lại có bà nội bên cạnh.

Tháng ở cữ của tôi thoải mái không biết bao nhiêu.

Cả tháng đó, mẹ chồng không xuất hiện lần nào.

Tất nhiên, không đến càng tốt, nhìn bà chỉ bực mình, sữa cũng chẳng xuống.

Đến khi tôi hết cữ, mẹ chồng mới xuất hiện.

Vừa vào cửa, bà lại đưa cho Trương Sơn hai quả trứng ngỗng to tướng, vẫn cái bài quen thuộc:

Bà đi tận quê để lấy trứng ngỗng về, bổ dưỡng lắm, đại bổ luôn!

Tay Trương Sơn run lên khi nhận, anh bắt đầu ám ảnh với trứng của mẹ mình.

Bà vào nhà nhìn quanh một vòng, thấy chúng tôi thuê bảo mẫu thì bĩu môi:

“Ôi giời, đúng là tụi trẻ giờ biết hưởng thụ quá. Sinh mỗi đứa con mà cũng phải tốn tiền thuê người chăm. Ngày xưa chúng tôi sinh xong còn phải tự nấu cơm, dọn dẹp. Giới trẻ bây giờ, càng ngày càng không chịu khổ nổi!”

Bà nội tôi đang gấp quần áo cho Coco, ngẩng đầu ngạc nhiên nhìn bà:

“Bà thông gia, hồi bà ở cữ còn phải làm việc à? Thế ba của Sơn không lo cho bà à?”

Chưa kịp để mẹ chồng trả lời, bà nội tôi đã nói tiếp:

“Ôi trời, tôi còn tưởng trong nhà bà là nhất, hóa ra địa vị thấp thế? Bà cũng giỏi nhịn nhỉ, chồng không coi ra gì mà còn sinh bao nhiêu con!”

“Nhìn Sơn nhà bà đi, khác hẳn bố nó, chiều Diễm Diễm nhà chúng tôi lắm. Cái gì cũng không cho làm, cơm bưng tận miệng.”

Bà vừa lắc đầu vừa cảm thán:

“Người với người, đúng là so ra chỉ tức thêm!”

Mẹ chồng: “…”

Bà không nói được câu nào, mặt lộ rõ sự bối rối, còn hơi bực.

Ngồi được một lúc thì tức tối bỏ đi.

Lúc ra cửa, bà nhanh tay cầm luôn nửa thùng sữa hết hạn đặt ngoài cửa.

Bà vừa khuất bóng, bà nội tôi liền nhổ một bãi nước bọt:

“Phì! Đúng là không biết xấu hổ, tiền không bỏ, sức không bỏ, chỉ có mỗi cái mồm là oang oang suốt ngày!”

Bà quay sang tôi dặn:

“Từ giờ con đừng khách sáo với loại người này. Loại này mà con càng nhún nhường, họ càng lấn tới. Cứ cứng rắn, đáp trả thẳng mặt!”

Trời ơi, đúng là bà nội tôi oai phong!

9

Tôi vốn nghĩ mẹ chồng sẽ yên phận vài hôm.

Ai ngờ hôm sau đã truyền tin mẹ chồng nhập viện.

Nói là trẹo chân, bị nứt xương nhẹ.

Không còn cách nào, tôi đành cùng Trương Sơn đến thăm.

Tôi múc một bát cháo kê, nghĩ một hồi rồi xách theo mười quả trứng, hai quả trứng vịt.

Còn trứng ngỗng thì hôm qua chính mẹ chồng mang tới, quá tiện, khỏi phải mua thêm.

Tôi xách túi đồ ra cửa, Trương Sơn nhìn thấy, ấp úng mãi mới mở miệng:

“Mang ít thế này đến thăm mẹ thì kỳ quá.”

Tôi đập tay lên trán:

“Anh nhắc đúng lắm!”

Quay vào nhà, tôi lấy thêm một bó cải trong tủ lạnh bỏ vào túi.

“Đi thôi.”

Trương Sơn trố mắt:

“Vậy là xong rồi á?”

Tôi cười:

“Chứ sao nữa? Toàn là đồ bổ cực kỳ.”

Phòng bệnh đông vui lắm, vợ chồng em trai chồng, cả nhà em gái chồng, còn có dì và bác gái của Trương Sơn.

Tôi đưa bát cháo kê cho mẹ chồng:

“Mẹ, đây là cháo kê con nấu nóng hổi, mẹ ăn đi cho nóng.”

Rồi đặt trứng và rau cải lên tủ đầu giường:

“Mẹ, toàn đặc sản quê, bổ dưỡng lắm, mẹ ăn nhiều cho khỏe lại.”

Em gái chồng trợn tròn mắt đầy khinh thường:

“Trương Doanh Doanh, chị mang mấy thứ vớ vẩn này đến thăm mẹ sao?”

Bác gái Trương Sơn cũng bĩu môi:

“Doanh Doanh, đừng trách bác nói thẳng, từ lúc con mang thai đến sinh, mẹ chồng con vừa bỏ tiền vừa bỏ công, cách vài hôm lại đi quê gom gà quê, thịt heo quê cho tụi con ăn, chăm con trắng trẻo mập mạp. Giờ bà ấy nhập viện, con lại mang mấy quả trứng với bó rau héo này đến?”

Mặt Trương Sơn đỏ lựng như mông khỉ.

Anh há miệng muốn nói gì, nhưng lắp bắp mãi chẳng ra câu.

Tôi nhìn bác gái cười:

“Bác à, cháu không thích nghe kiểu nói này đâu. Sao gọi là mấy thứ vớ vẩn? Đây đều là đặc sản quê, cực kỳ bổ dưỡng. Cháu chỉ làm theo đúng quy tắc tặng quà của mẹ thôi.”

Tôi lấy ra mười quả trứng với bó rau cải:

“Hồi cháu mang thai, mẹ chồng cháu cũng mang cho đúng mười quả trứng với một bó rau cải.”

Tôi cầm hai quả trứng vịt:

Đến lúc sinh xong, mẹ chồng cháu mang một bát cháo kê với hai quả trứng vịt.”

Tôi lại chỉ hai quả trứng ngỗng:

“Hai quả trứng ngỗng này là mẹ chồng cháu mang qua hôm qua cháu còn chưa dám ăn. Nghĩ là thứ quý này phải để dành bồi bổ cho mẹ.”

Tôi nhìn mẹ chồng với vẻ áy náy:

“Mẹ à, trứng thối trứng hư thì con không sưu tầm nổi, nên đành đưa mẹ trứng tươi này, mẹ để vài tháng cho nó lên mùi rồi hãy ăn nhé.”

“Ôi, trí nhớ con kém quá.” Tôi vỗ đầu một cái.

Tôi cầm một quả trứng ngỗng, gõ nhẹ. Quả nhiên, mùi hôi thối nồng nặc xộc ra.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)