Chương 2 - Cuộc Chiến Cà Phê Đêm

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

2

Tối hôm đó, đúng mười giờ, tôi leo lên giường ngủ.

Tôi không tin, uống thuốc ngủ vào rồi mà Phạm Hiểu Nhiễm còn chống nổi không ngủ được!

Hôm sau, tôi mở mắt, ánh nắng ngoài cửa sổ rực rỡ, cơ thể tôi hiếm khi thấy nhẹ nhõm như vậy.

Trong lòng vui mừng, tôi nghĩ thầm, đúng là thuốc ngủ đã có tác dụng.

Nhưng ngay giây sau, một cơn đau nhói như kim châm đột ngột xuyên vào thái dương, trước mắt tôi tối sầm, đầu gối đập mạnh xuống sàn.

Không chỉ thế, dạ dày tôi cuộn lên như sóng, giống hệt cảm giác bị nhét đầy rượu dở suốt cả đêm.

Tôi ôm lấy bồn cầu, vừa nôn khan vừa run rẩy mở WeChat, vào xem Moments của Phạm Hiểu Nhiễm.

Bài mới nhất đăng lúc 3 giờ sáng.

“Cả hội quẩy bar, một ly Long Island, ba ly tequila, vẫn còn sức chiến tiếp!”

Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình, cổ họng dâng lên vị tanh ngọt.

Cô ta dùng rượu để kháng thuốc ngủ!

Chẳng trách tôi lại khó chịu như say rượu, bởi cô ta hoàn toàn không ngủ, mà còn uống thâu đêm.

Cố gắng gượng đến công ty, tôi lập tức thấy Phạm Hiểu Nhiễm với lớp trang điểm hoàn hảo đang được mọi người vây quanh.

“Hiểu Nhiễm, hôm qua uống đến bốn giờ sáng mà hôm nay vẫn tỉnh như sáo, đỉnh thật!”

“Đúng đó, đổi là tôi thì đã gục lâu rồi!”

Phạm Hiểu Nhiễm vuốt nhẹ mái tóc, cố che giấu mà vẫn lộ vẻ tự đắc:

“Không có cách nào, cơ địa tôi đặc biệt, rượu chẳng xi nhê gì.”

Cô ta liếc qua tôi, làm bộ kinh ngạc, lấy tay che miệng:

“Trời ơi, chị Hứa Nghiên sao mặt chị tái thế này? Đêm qua lại thức trắng hả?”

Ánh mắt mọi người đồng loạt dồn về phía tôi.

“Ma á!” Có người buột miệng.

Tôi đứng ngay cửa, mặt trắng bệch, quầng thâm mắt đen sì, môi xám xịt không còn chút sức sống.

“Tôi…”

Chưa kịp nói, một cơn choáng ập đến, suýt nữa tôi ngã quỵ.

Phạm Hiểu Nhiễm vội vàng đỡ tôi:

“Chị Hứa Nghiên, sức khỏe là quan trọng nhất, đừng vì ham chơi thâu đêm mà ảnh hưởng công việc, kéo chậm tiến độ của cả nhóm.”

Câu nói vừa dứt, ánh mắt mọi người lập tức đổi khác.

“Hèn gì dạo này cứ buồn ngủ suốt, hóa ra là đêm nào cũng đi chơi.”

“Trước đây còn giả vờ chăm chỉ, lên được làm tổ trưởng là lộ mặt liền!”

“Ai biết đêm nào chị ta làm gì chứ, biết đâu bận đi tìm đàn ông.”

Tiếng xì xào bủa vây bốn phía, mà tôi chẳng còn sức để phản bác.

Nhìn gương mặt giả tạo của Phạm Hiểu Nhiễm, tôi không hiểu nổi sao cô ta làm được như vậy.

Nhưng tôi không thể ngồi chờ chết.

Đột nhiên, tôi nghĩ ra điều gì, lập tức nộp đơn xin nghỉ việc.

Sếp đập bàn:

“Hứa Nghiên, dạo này cô đi làm chỉ để ngủ, không đuổi cô là may, còn dám xin nghỉ à?

Được, nếu hôm nay cô dám bước khỏi công ty này, tôi đảm bảo cả ngành này sẽ không ai nhận cô!”

Tôi không hề do dự, quay người bỏ đi.

Biết tôi nghỉ việc, đồng nghiệp chẳng mảy may phản ứng, chỉ có chị Phương – quản lý trực tiếp – giữ tôi lại.

“Hứa Nghiên, chị là người trực tiếp đào tạo em, chị tin em không phải loại người đó. Có chuyện gì khiến em kiệt sức thế này?”

Sống mũi cay xè, tôi suýt khóc.

Chị Phương là người dìu dắt tôi, cũng là người duy nhất còn tin tôi.

“Em vất vả lắm mới từ thị trấn nhỏ thi đậu lên đây, cố sống chết để trụ lại thành phố này. Giờ bỏ cuộc, em không tiếc sao?”

Tôi siết chặt nắm tay.

Dĩ nhiên là tiếc.

Nhưng so với công việc, tiền đồ và ước mơ, tôi phải giữ mạng trước.

“Xin lỗi chị, em nhất định phải nghỉ.”

Về đến nhà, tôi kéo kín rèm, tắt hết đèn, định ngủ một giấc thật ngon.

Nếu thuốc ngủ không có tác dụng, thì chỉ cần tránh xa Phạm Hiểu Nhiễm,

Cô ta cũng không thể tiếp tục hút cạn sức lực của tôi được chứ?

Tôi ngủ một mạch tới sáng, khi tỉnh lại thấy tinh thần vô cùng sảng khoái.

“Thành công rồi sao?”

Tôi bật dậy, cơ thể nhẹ nhàng chưa từng có.

Trong khoảnh khắc ấy, tôi không kìm được mà rơi nước mắt.

Cuối cùng, mấy trò quái dị của Phạm Hiểu Nhiễm cũng không còn ảnh hưởng đến tôi nữa!

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)