Chương 8 - Cuộc Chiến Bất Ngờ Tại Đồn Công An
9
Tôi và hắn đi đến một góc sân.
Hắn không xin lỗi, cũng không tỏ ra hối hận, chỉ vội vàng đổ hết mọi lỗi lầm lên đầu Mễ Đoá.
Nào là Mễ Đoá làm hắn dao động, Mễ Đoá quấn lấy hắn, Mễ Đoá quyến rũ hắn… hắn thì bị động, vô tội.
Hắn đúng là đang cuống, nhưng tôi cực kỳ ghét cái kiểu né tránh trách nhiệm rồi tìm cách chuyển hướng thù hận như một công thức sẵn có này.
Vừa hèn hạ vừa trơ trẽn, tôi cắt ngang lời hắn:
“Được rồi.
Cô ta quyến rũ anh hay anh tán tỉnh cô ta, thì cũng chẳng liên quan gì đến chuyện anh giấu tôi để ngoại tình.
Việc anh làm tổn thương tôi là do chính anh chọn, nên người tôi phản công chỉ có thể là anh.
Anh nghĩ gì tôi biết, để tôi nói thẳng cho nhanh: Tôi không hòa giải.”
Bị chặn họng, Lý Binh như muốn lên cơn đau tim.
Tôi không để lại cho hắn chút đường lui nào, lời bóc trần khiến hắn bùng nổ tức giận, nghiến răng nói:
“Trần Nặc, đây chính là điểm khiến người ta ghét cô nhất. Quá tỉnh táo. Cô từng yêu tôi thật không?”
“Giờ anh định đổ chuyện anh ngoại tình là do tôi… quá tỉnh táo à?”
“Tôi chỉ cảm thấy cô chưa bao giờ yêu tôi.”
“Cảm giác của anh quan trọng sao?”
“Trần Nặc, nhất định cô phải tuyệt tình vậy à? Tôi với cô bên nhau năm năm rồi.”
“Năm năm, anh đánh tôi mà chẳng chần chừ một giây.
Từ lúc anh tát tôi cái đầu tiên, tình cảm của chúng ta đã tan rồi.
Anh tính toán tôi, thì tôi đương nhiên cũng tính toán lại anh.”
“Tôi tính toán cô chỗ nào? Tôi không yêu cô nữa. Không yêu thì nên chia tay, tôi sai ở đâu?”
Hắn hét “không yêu” vang trời, khi muốn đâm vào tim tôi thì chưa từng nương tay.
“Anh một chân đạp hai thuyền, cho tôi chút hy vọng để trói buộc tình cảm của tôi.
Anh muốn biến tôi thành con chó nuôi của anh, ra tay là cách anh thử giới hạn của tôi.
Lúc đó nếu tôi không phản kháng, anh sẽ dỗ dành, cho chút ngọt ngào, lấy được sự tha thứ của tôi.
Từ đó, tôi mất giới hạn, anh mất kiêng dè.
Lý Binh, anh sai hay không không quan trọng, anh nhận sai hay không cũng không quan trọng, chấp nhận thua mới là điều cần.”
Tôi không cần chỉ ra lỗi sai của hắn — vô nghĩa.
Tôi chỉ cần nhấn mạnh vào kết quả.
Đâm vào tim người ta, tôi vốn rất giỏi.
Mặt Lý Binh đỏ bừng: “Những thứ này là cô tưởng tượng, chỉ vì cô đa nghi mà đối xử với tôi như thế sao?”
Giọng hắn dồn dập, nhưng sự tức giận chỉ là lớp vỏ yếu ớt.
“Đúng, tôi đối xử với anh như vậy đó, anh có ý kiến không? Có ý kiến thì quỳ xuống mà nói.”
Lý Binh: “…”
Bị thái độ bất cần của tôi chặn lại, hắn mất kiên nhẫn, bỏ qua tranh cãi, trực tiếp đe dọa:
“Trần Nặc, đánh nhau thì cô cũng bị tạm giữ. Đừng tưởng chỉ công việc của tôi mới bị ảnh hưởng.
Tôi mong cô tỉnh táo, chia tay thì chia tay cho êm đẹp, đừng vì cơn tức nhất thời mà làm chuyện khiến cả hai hối hận.”
“Không sao cả. Gặp chuyện mà sợ rối loạn thì tôi chẳng có hứng chịu nhịn. Anh khiến tôi khó chịu thì anh cũng đừng mong dễ chịu.”
Tôi đã lên tới “số 10000” trong danh bạ hắn, giờ còn nể hắn chắc?
Từ lúc tôi phản kháng, tôi đã chuẩn bị tinh thần chịu hậu quả.
Gương mặt Lý Binh hiện rõ vẻ kinh ngạc, hắn nhận ra sự cứng đầu của tôi không phải giả vờ.
Hắn vốn không có gan đấu đến cùng, giữ cứng cổ một lúc rồi xì hơi:
“Xin lỗi, là tôi sai, tôi không nên đánh cô. Cho tôi một cơ hội, tiền thuốc men và bồi thường thời gian nghỉ việc tôi sẽ trả.”
“Thôi đi. Anh xin lỗi vì anh không kiểm soát nổi tình hình nữa.”
Nếu hắn chịu chia tay đàng hoàng từ đầu, đã không đến mức này.
Hắn cuống là vì còn đang giấu chuyện với Tôn Phan và công ty, nghĩ rằng chỉ cần dỗ tôi yên thì mọi chuyện sẽ qua.
Nhưng hắn không ngờ, ngay hôm chúng tôi rời đồn công an, tôi đã đăng vòng bạn bè — để
Bạch Thao nhìn thấy, để bên đối tác từng bị hắn ăn hoa hồng nhìn thấy, để đồng nghiệp cạnh tranh vị trí với hắn nhìn thấy.
Con đường tôi trải cho hắn vẫn còn ở phía trước: mất đi sự trọng dụng của Tôn Phan, tiền hoa hồng vụ nào làm không xong sẽ phải nhả ra, quyền lực bị tước, Bạch Thao sẽ ghìm hắn lại, muốn thuyên chuyển cũng không được.
Một án phạt hành chính chưa đủ để hắn bị sa thải, nhưng đủ khiến hắn cả đời không ngóc đầu lên được.
Hiện tại hắn khó chịu, nhưng không biết rằng cái khó chịu thật sự còn đang chờ phía sau.
Con người phải trả giá cho lựa chọn của mình.
Tôi thì chủ động trả, hắn thì bị ép trả.
Chúng tôi không hòa giải, mọi thứ cứ theo quy định — tôi ba ngày, hắn năm ngày.
10
Trong ba ngày tôi “được giáo dục”, ngày nào Kỳ Đông cũng đến thăm, mà mỗi lần đến là ngồi lì nửa ngày. Tôi hỏi anh lấy đâu ra “đường dây” mà biến đồn công an thành như nhà mình.
Anh rất thẳng thắn: “Quan hệ của bố tôi.”
Tôi thấy cũng mừng: “Chú còn giúp anh tìm quan hệ, chứ không khuyên anh tránh xa tôi à?”
“Không. Ông ấy còn bảo có ấn tượng tốt với em, nói làm ăn thì phải có chút ‘máu liều’. Em ra ngoài rồi ông muốn mời em ăn bữa cơm, sao hả?”
Không ngờ Kỳ Đông lại tấn công từ hướng này, tôi chỉ đáp: “Để tính.”
Anh cũng không xoắn vì sự né tránh của tôi, lập tức đổi chủ đề.
Anh nói chuyện của Lý Binh đã lan khắp công ty, Tôn Phan bị đánh bất ngờ, Bạch Thao là người có thủ đoạn, các mối quan hệ cần thiết đã lo xong hết rồi, khả năng thăng chức trong năm nay là rất cao.
Mễ Đoá thì chuẩn bị điều công tác. Cô ta và Lý Binh vốn là quan hệ tình cảm trong công ty, giấu giấu giếm giếm nên ít người biết.
Mễ Dương tuy đã chuyển sang vị trí nhàn, nhưng quan hệ cũ vẫn còn, chỉ cần nhắc khéo vài người, rồi sắp xếp cho con gái đến nơi mới, tránh xa thị phi cũng không khó.
Mễ Đoá cũng nghe lời, không đến mức ngu dại. Cô mới ra trường, cả tình cảm lẫn sự nghiệp đều còn nhiều cơ hội tốt.
Lý Binh rõ ràng sẽ trở thành vật hy sinh trong cuộc cạnh tranh giữa Bạch Thao và Tôn
Phan, Mễ Đoá chẳng dại gì dùng tài nguyên của nhà mình để nâng đỡ hắn.
Một người ngay từ đầu đã không tôn trọng cô ta, một người khiến cô ta mang danh tiểu tam.
Không nhân lúc này mà dẫm thêm một chân đã là cô ta còn lý trí, vì đánh chó cùng đường chưa chắc chó chết, mà còn dễ dây bẩn vào người.
Mễ Đoá trưởng thành rất nhanh.
Tôi không nhịn được cảm thán: “Đợi Lý Binh ra ngoài, công ty của hắn chắc trời sẽ thay đổi hoàn toàn.”
Kỳ Đông hỏi: “Đó là kết quả em muốn sao?”
Tôi đáp: “Đúng.”
“Cảm giác thế nào?”
“Bình thản.”
“Vậy thì tốt.”
Thực tế có quá nhiều chuyện không như ý, tôi chỉ có thể dùng cách của mình để giải quyết.
Lý Binh dành cho tôi sự ác ý lớn nhất, tôi cũng trả lại cho hắn sự ác ý lớn nhất của mình. Kết quả này có thể chưa hoàn hảo, nhưng với tôi là đủ — đủ để xoa dịu nỗi ấm ức và bất cam.
Tự hòa giải với bản thân, không còn dừng chân ở nỗi đau, mới là điều tôi cần.
Tôi đã buông tha cho mình, và chẳng bao lâu sau thì nhận được lời hợp tác chân thành từ Bạch Thao.
Vì công việc, tôi cũng gặp lại Mễ Đoá. Cô ta đã thăng chức, có bạn trai mới, thỉnh thoảng còn rủ tôi trò chuyện ở phòng trà nước.
Qua lời cô ta, tôi biết Lý Binh luôn tìm cách xin điều chuyển, nhưng đã đắc tội Tôn Phan, đắc tội cả cô ta, lại bị Bạch Thao đè, nên chẳng ai muốn rước “củ khoai nóng” đó.
Cô ta vẫn nói chuyện với tôi khá thẳng, sau khi nghe hết, tôi hỏi: “Thật ra cô rất hận hắn đúng không?”
Cô trợn mắt: “Sao lại không hận? Mối tình đầu đẹp đẽ của tôi, hắn phá nát cả rồi.”
“Lúc trước tôi dễ dàng điều chuyển công tác là vì biết cô đã tự tay đưa hắn vào đó. Cô đúng là độc, lần đầu gặp đã biết cô độc rồi.
Bị đánh đến mức đó mà vẫn bình thản ngồi ăn, nhân viên khách sạn không ai dám nói xấu sau lưng cô.
Cô không biết khí thế của mình khi đó mạnh đến mức nào đâu.
Sau này khi chuyện của Lý Binh vỡ lở ở công ty, tôi mới nhận ra mình vẫn đánh giá thấp cái độc của cô.
Tôi hoảng, sợ mọi người biết tôi bị làm tiểu tam, vì khi đó chẳng ai quan tâm tôi có bị lừa hay không.
Bất đắc dĩ tôi phải tìm đến bố mình, ông nghe xong liền bảo thôi bỏ qua trực tiếp điều tôi đi.
Nhưng tôi thật sự hận Lý Binh đến chết.
Bố tôi nói cô đã để lại cho hắn một con đường không thể đi, nếu tôi còn tức thì cứ tập trung làm việc, thăng chức rồi thì tha hồ có thời gian hành hạ hắn.”
Mễ Đoá cứ thế mà một lần nữa lột trần suy nghĩ của mình trong cuộc trò chuyện.
Người mà cô định dùng cả đời để hành hạ, thật ra tôi cũng gặp không ít lần. Cùng hợp tác, tránh cũng chẳng được.
Nhưng mỗi lần gặp, hắn đều rất bận — giờ ai cũng có thể sai hắn làm việc.
Hắn không dám gây chuyện với tôi nữa, thấy tôi là tránh. Hắn còn công việc, còn gia đình, còn thể diện của cha mẹ, còn mơ mộng hão huyền về việc gầy dựng lại.
Cả đời này hắn sẽ không dám đụng vào tôi nữa, vì tôi quá dám liều.
Tôi biết hắn từ đầu đến cuối chưa bao giờ cảm thấy mình sai. Kẻ có thể ngoại tình thì sẽ không thật lòng nhận lỗi, lời xin lỗi của họ thường chỉ là cúi đầu trước tình thế.
Nhưng tất cả chuyện này giờ chẳng còn liên quan đến tôi.
Điều duy nhất tôi vẫn còn thắc mắc là Kỳ Đông.
Hôm đó, sau khi bàn xong một dự án mới, tôi hỏi: “Anh còn nhớ trước lần điều giải thứ hai giữa tôi và Lý Binh, hắn nhìn anh thế nào không?”
“Nhìn thế nào?” Kỳ Đông tự hỏi tự đáp, “Nhìn như rụt cổ ấy à? Bao lâu rồi mà giờ mới hỏi.”
“Đúng, khi đó anh đã làm gì?”
“Tôi chỉ nói với mấy người bạn có hợp tác với công ty hắn rằng hắn ‘tửu lượng vô biên’ thôi.”
Một góc nhìn đúng là hiểm. Tôi liếc anh: “Ác phết.”
Rượu mà được mời kính trọng khác hẳn với bị ép uống đến chết.
Kỳ Đông cười hì hì: “Bao giờ em mới chịu ăn một bữa với bố anh đây?”
Tôi cũng cười hì hì: “Để tính.”