Chương 4 - Cuộc Chiến Áo Khoác Của Tôi
Ngay sau đó, cô ta quay sang nhìn tôi với vẻ mặt đầy mỉa mai, mở miệng hỏi:
“Uyển Uyển, hôm nay là lần đầu cậu gặp dì Giang đúng không? Cậu không chuẩn bị quà ra mắt à?”
Dì Giang không nói gì, tôi thì như ngồi trên đống lửa.
Vì còn là sinh viên, cũng không dư dả tiền bạc, hơn nữa trước đó Giang Trì đã nói chỉ là bữa cơm đơn giản nên tôi không chuẩn bị quà gì cả.
Nhưng hiện tại trước tình huống này, tôi bỗng thấy mình trở thành kẻ không biết điều.
Giang Trì định mở miệng giải thích giúp tôi, nhưng không ngờ dì Giang lại là người lên tiếng trước:
“Uyển Uyển vẫn còn đang đi học, không cần phải chuẩn bị gì đâu con.
Dì cũng chẳng thiếu thứ gì, hôm nay chỉ là một bữa cơm bình thường, không cần câu nệ hình thức làm gì.”
Nói xong, dì liền quay sang nhân viên phục vụ và bắt đầu gọi món.
Ngô Tinh Tinh khẽ cười khẩy, ánh mắt tràn đầy khinh thường như thể đã chắc chắn dì Giang không hài lòng với tôi.
Tôi khẽ rùng mình, trong lòng bỗng nặng trĩu.
Dì Giang không để lộ cảm xúc gì, khiến tôi chẳng thể đoán được bà đang nghĩ gì.
Tôi cảm thấy hơi buồn, Giang Trì liền nhẹ nhàng vỗ vỗ tay tôi như muốn trấn an.
“Dì ơi, lần này dì đến, nhất định phải làm chủ cho con đấy nhé!”
Ngô Tinh Tinh làm nũng, nhăn nhó khó chịu.
“Làm sao vậy?” Dì Giang vừa gọi món xong, quay đầu hỏi.
“Lần trước con nói với A Trì là bạn gái anh ấy thật hạnh phúc, chẳng phải làm việc nhà gì, cứ như công chúa ấy.
Không giống con từ bé đã làm nội trợ, việc gì cũng biết.
Vậy mà A Trì lại bảo con là ‘số phận người giúp việc’, còn nói con đáng đời nữa đó dì!
Dì xem, anh ấy nói vậy có quá đáng không!”
Nói xong, cô ta còn quay lại kéo tay Giang Trì:
“A Trì, anh nói đi, có đúng là anh đã nói vậy không?”
Giang Trì cau mày né tay cô ta, rõ ràng là có phần chán ghét.
Dì Giang không trả lời ngay, chỉ nhấp một ngụm trà, vẻ mặt bình tĩnh.
“Dì ơi, giờ ai mà chẳng mong cưới được một người vợ đảm đang, hiền thục?
Con nghĩ chắc dì cũng mong con dâu tương lai sẽ biết chăm sóc A Trì thật tốt đúng không?”
Ngô Tinh Tinh vừa nói vừa khoác tay dì Giang đầy thân mật.
Dì Giang liếc mắt nhìn, sau đó rút tay lại, lạnh nhạt nói:
“Tinh Tinh, dì nghĩ… chúng ta đổi chỗ đi.”
“Hả? À… vâng.”
Ngô Tinh Tinh hơi sững người, nhưng vẫn ngoan ngoãn đổi sang ngồi bên kia.
Dì Giang cười nhẹ, lại nhấp một ngụm trà rồi thong thả lên tiếng:
“Nói đến chuyện làm việc nhà… thì dì đây ở nhà cũng không làm việc nhà đâu.
Vậy chẳng lẽ trong mắt con, dì không phải là một người vợ tốt sao?”
“Dì ơi, con… con không có ý đó!”
Ngô Tinh Tinh luống cuống, vội vàng xua tay phủ nhận.
“Còn nữa, việc nhà trong nhà họ Giang chúng ta xưa nay đều do người giúp việc đảm nhiệm.
Dì thấy A Trì nói vậy hoàn toàn không sai.”
Ngô Tinh Tinh lập tức nghẹn họng tại chỗ, mặt cứng đờ, nửa câu cũng không đáp được.
Tôi cũng ngẩn người —
Dì… dì đang bênh vực tôi sao?
“Còn nữa, Tinh Tinh này.”
Dì Giang quay đầu nhìn cô ta, giọng nghiêm khắc nhưng vẫn giữ phong thái ung dung.
“Giờ A Trì đã có bạn gái, là bạn bè thì nên biết giữ khoảng cách.
Sao con vừa đến đã chen vào ngồi cạnh nó vậy?
Vị trí đó phải là của Uyển Uyển mới đúng.”
Dứt lời, dì nắm tay tôi kéo sang chỗ bên cạnh Giang Trì – chính là chỗ lúc nãy Ngô Tinh Tinh ngồi – và dứt khoát đẩy cô ta ra xa hơn.
“À đúng rồi Tinh Tinh, con bây giờ là thiếu nữ rồi, cũng phải để ý hình tượng một chút.
Đừng suốt ngày bám lấy con trai, nói năng lả lơi uốn éo, nhìn không đẹp chút nào đâu.”
Ngô Tinh Tinh nghe đến đây thì cúi gằm mặt, im bặt, gương mặt đỏ bừng như sắp khóc.
“Mẹ ơi, chẳng lẽ mẹ cũng từng xem bộ đề ‘trà xanh hả?”
Giang Trì ngạc nhiên ghé đầu qua hỏi nhỏ.
“Đề nào với chả đề, mẹ chưa từng xem cái gì hết.”
Dì Giang cười nhạt.
“Chỉ là Tinh Tinh giống y hệt mẹ nó, từ giọng nói đến cái điệu ‘mèo kêu’.
Không đổi được lấy một chữ.”
“Dì Giang ạ!”
Ngô Tinh Tinh bắt đầu mất bình tĩnh, giọng lạc đi vì tức.
Dì Giang vẫn bình tĩnh, từ tốn đẩy hộp nước hoa mà cô ta vừa tặng lúc nãy về phía cô ta:
“Lòng tốt của mẹ con, dì ghi nhận rồi.
Nhưng món quà này… con mang về đi.”
Ngô Tinh Tinh nhìn hộp nước hoa trước mặt, mím môi không nói nổi lời nào.
Dì Giang lại nhấp một ngụm trà, ánh mắt thoáng lạnh:
“Nhân tiện nhắn lại với mẹ con, tránh xa ba A Trì ra một chút.
Đừng có lúc nào cũng lượn lờ xung quanh ông ấy, giọng ngọt sến chảy nước như mía lùi,
Lần sau mà để dì bắt gặp nữa… thì đừng trách dì không khách sáo.”
Ngô Tinh Tinh còn định nói gì đó, nhưng đã bị dì Giang phất tay ngăn lại.
“À mà… tiện thể nhắn với ba con luôn, từ hôm nay, nhà họ Giang chấm dứt hết mọi hợp tác với nhà họ Ngô.
Muốn làm ăn thì đi tìm chỗ khác mà sống.
A Trì, con có thể tiễn khách rồi.”
Lời vừa dứt, Giang Trì như được lệnh ân xá, phấn khởi đứng bật dậy, hớn hở chạy tới tiễn Ngô Tinh Tinh ra khỏi phòng riêng – “một đi không trở lại”.
10
Ngô Tinh Tinh vừa rời đi không bao lâu, món ăn cũng lần lượt được dọn lên đầy đủ.
Tôi ngồi cạnh dì Giang, bà rất chu đáo, tự tay gắp thức ăn cho tôi.
“Uyển Uyển, con nếm thử món này đi, dì nghe A Trì nói con rất thích món này đó.”
Dì gắp một miếng cá chua ngọt bỏ vào chén tôi.
“Cả bàn hôm nay đều là những món con thích ăn đấy.
Trước khi đến đây, A Trì đã dặn dò dì tới cả trăm lần rồi.
Cái danh sách món ăn này, tai dì nghe đến muốn mọc kén luôn rồi đây này.”
Tôi quay đầu nhìn Giang Trì, anh luống cuống xua tay ra hiệu bảo tôi cứ ăn đi.
Nhưng đôi tai đỏ bừng lại đã sớm “bán đứng” sự ngại ngùng của anh.
“Dì Giang ơi, con xin lỗi… vì Giang Trì nói đây chỉ là buổi ăn đơn giản nên con không chuẩn bị quà ra mắt.
Nghĩ lại thì đi tay không gặp người lớn, quả thực con cũng thấy hơi ngại.”
“Không sao cả, hôm nay chỉ là ‘tiền gặp mặt’ thôi.”
Dì Giang cười hiền,
“Lần sau, đợi A Trì đưa con về nhà chính thức gặp dì với chú Giang, lúc đó con mang gì cũng được.
Miễn là do con – con dâu nhà dì – mang đến, thì thứ gì dì cũng quý hết!”
“Con dâu nhà mình nha~ hí hí hí, mẹ à, con thấy cái danh xưng này nghe đã tai ghê luôn đó!”
Giang Trì ngồi bên hí hửng cười khúc khích như đứa trẻ.
Dì Giang gắp thêm đùi gà bỏ vào chén tôi, vừa cười vừa dặn dò:
“Uyển Uyển à, sau này nếu A Trì dám bắt nạt con, nhớ gọi ngay cho dì.
Đây là số điện thoại của dì, lúc đó để dì xử lý nó cho!
Với lại, nếu gặp phải loại ‘trà xanh như Tinh Tinh nữa thì con cũng đừng sợ, đáng phản pháo thì cứ phản pháo, đừng mềm lòng.
Đằng sau con luôn có dì chống lưng.”
Tôi cười rạng rỡ, gật đầu thật mạnh.
Sau bữa ăn, tiễn dì Giang xong, tôi quay về ký túc xá… nhưng không thấy bóng dáng Ngô Tinh Tinh đâu.
Tối hôm đó, cô ta trở về rất muộn.
11
Chớp mắt đã đến năm cuối đại học.
Giang Trì nói muốn tận hưởng chút “hương vị tuổi trẻ cuối cùng”, nên hăng hái tham gia vào đội tiếp tân đón tân sinh viên cùng đàn em — và tất nhiên, lôi kéo cả tôi theo nữa.
Tôi chỉ vừa vào nhà vệ sinh một chút, quay ra đã thấy anh bị một em tân sinh viên “nhắm trúng”.
“Anh ơi, em mới đến trường, còn chưa biết đường… đồ đạc cũng hơi nặng, anh có thể giúp em mang được không ạ?”
Cô bé không trang điểm, mặt mộc non nớt đầy vẻ thanh xuân.
Tôi thầm nghĩ: Ra là trước đây Ngô Tinh Tinh cũng chỉ là tự biên tự diễn thôi à?!
“Ơ kìa anh~ chỉ là giúp em một chút thôi mà~
Chị gái kia chắc không nhỏ mọn đến mức ghen vì mấy cái này đâu nhỉ?”
Cô bé lắc nhẹ người, kéo góc áo Giang Trì, làm nũng cực kỳ chuyên nghiệp.
Giang Trì đảo mắt một vòng, sau đó giơ tay gọi về phía xa:
“Ê, mấy đứa kia! Lại đây nhanh!”
Mấy cậu em sinh viên đang đứng gần đó liền chạy tới.
“Các em mau lấy giấy bút ra, đây là ví dụ minh họa kinh điển cho loại trà xanh cơ bản đấy.”
Đám đàn em lập tức móc vở ra, chuẩn bị ghi chép.
“Nhìn kỹ nhé, đây chính là loại ‘trà xanh sơ cấp’ cổ điển nhất.
Đặc điểm nhận dạng là: rõ ràng biết người ta có bạn gái rồi mà vẫn cố bám lấy, hơn nữa còn làm nũng giỏi hơn cả bạn gái người ta nữa cơ!”
Mấy cậu em gật gù lia lịa. Một cậu tò mò giơ tay hỏi:
“Vậy nếu gặp trường hợp như vậy, phương pháp xử lý tối ưu là gì hả anh?”
“Câu hỏi hay lắm!”
Giang Trì gật đầu, sau đó gỡ tay cô bé tân sinh viên đang níu áo mình ra, nghiêm túc nói:
“Trước hết, chúng ta phải cắt đứt hoàn toàn.
Không được có bất kỳ tiếp xúc thân thể nào, tuyệt đối không để đối phương có bất kỳ mơ tưởng gì về cơ thể chúng ta.”
Tôi thấy rất rõ cô bé kia khẽ trợn mắt một cái.
“Sau đó, ta có thể… nói thẳng, nói thật với mấy bạn ‘trà xanh’.
Nhớ kỹ, phải thật dữ dằn!
Dập tắt những hành vi đạo đức bại hoại ấy ngay từ trong trứng nước!”
Nói xong, Giang Trì quay lại thẳng thừng với cô bé kia:
“Biến đi!”
“Và cuối cùng, nếu người yêu đang ở gần… thì phải lập tức show ân ái thật dữ dội vào!”
Anh nhìn quanh tìm tôi.
Tôi đang đứng cách đó không xa, anh vẫy tay gọi — nhưng tôi cố tình làm như không thấy.
Tôi không muốn trở thành “dụng cụ giảng dạy thực hành” của anh đâu!
Tôi quay người toan chạy, nhưng anh đã kịp kéo tôi lại, ôm gọn vào lòng.
“Vợ ơi, em chạy gì thế hả?”
Anh ôm tôi, tôi có thể cảm nhận được rõ ràng nhịp tim rộn ràng của anh.
“Em không muốn làm đạo cụ dạy học cho anh đâu!” Tôi phụng phịu nói.
“Thật à? Nhưng chuyện này… không phải em muốn là được đâu.”
Giang Trì khẽ cười, rồi không đợi tôi kịp phản ứng — anh đã cúi đầu đặt lên môi tôi một nụ hôn.
Tôi nghe thấy tiếng mấy cậu em reo hò phía sau vang dậy cả sân trường.
Còn có mùi hoa quế thoang thoảng trong gió.
(Hoàn)