Chương 6 - Cuộc Chia Tay Đầy Bất Ngờ
13
Khi tôi mở cửa bước vào lần nữa, mọi người đều tò mò nhìn chằm chằm vào tôi.
Tôi phải mất một lúc mới nhận ra lý do khiến họ ngạc nhiên là gì.
Theo thói quen trước đây, tình huống thế này thường là Kỳ Trúc Tu thua thảm nên mới ra ngoài gọi tôi vào “gỡ điểm” cho anh.
Nhưng lúc này, Kỳ Trúc Tu lại đang đứng ngay sau lưng tôi.
Chỉ là anh không còn vênh váo lớn tiếng như trước: “Tuế Ngâm tới rồi, thời oanh liệt của các người chấm dứt rồi.”
Có lẽ họ tưởng tôi và Kỳ Trúc Tu đã quay lại với nhau.
Tôi ngồi xuống, vừa sờ quân bài thì mấy lọn tóc rơi xuống che mắt.
Bạn đưa cho tôi một sợi dây buộc tóc, nhưng bàn tay phía sau tôi đưa qua lấy, rồi thuần thục buộc tóc giúp tôi.
Bạn nháy mắt ra hiệu như muốn nói giữa tôi và anh có gì đó.
Tôi không để ý, ném ra một quân bài.
Rồi nghe tiếng bạn kêu lên: “Lại bị ăn rồi!”
Khi bạn mang nước ép đến, Kỳ Trúc Tu tự nhiên cầm một ly dưa hấu đặt bên cạnh tôi.
Tôi chơi thêm vài ván, sau đó bắt chủ tiệc nhảy điệu bạch tuộc rồi tranh thủ rút lui khỏi chiến trường.
Giờ này cũng chẳng còn hoạt động giải trí nào khác, nên tôi quyết định ghé quán bánh ngọt quen thuộc.
Khi tôi đến nơi thì thấy Kỳ Trúc Tu đã ngồi đó, anh vẫy tay ra hiệu tôi lại chỗ anh.
“Tuế Ngâm, anh gọi sẵn cho em rồi.”
Lúc này tôi mới hiểu thế nào là cái “nhàm chán” mà Kỳ Trúc Tu từng nói.
Chúng tôi ở bên nhau quá lâu, đến mức thuộc lòng thói quen của nhau.
Biết động tác tiếp theo sẽ là gì, biết câu sau của nhau sẽ nói gì.
Có lẽ đúng như anh nói, chẳng còn chút mới mẻ nào nữa.
Thì ra, dốc hết ruột gan, không giữ lại gì, cũng có thể nhận về kết cục như vậy.
Anh gọi toàn món tôi thích, còn kèm một ly cà phê.
Tôi có thói quen uống cà phê, nhưng vì nó khiến tôi mất ngủ nên ban đêm thường ngồi ngoài phòng khách đọc sách để khỏi làm phiền anh.
Nửa đêm anh dậy không thấy tôi, lại ra ngồi cùng.
Anh nói: “Tuế Ngâm, cái này tính là vừa đau vừa vui không?”
Tôi cười đáp: “Tính.”
Giống như việc tôi khuyên anh bỏ rượu bao nhiêu lần nhưng anh chẳng bỏ được, rồi về nhà kêu đau dạ dày.
Anh đột nhiên nhắc đến lần đầu tiên tôi làm tiramisu.
Thực ra đó không phải lần đầu tôi làm, chỉ là lần đầu tôi thể hiện trước mặt anh.
Hôm ấy anh bất chợt nói muốn ăn tiramisu, nên sau khi tan làm tôi đi mua nguyên liệu về làm cho anh.
Khi anh về, ngửi thấy mùi thơm khắp nhà liền hỏi: “Tuế Ngâm, em mua bao nhiêu bánh thế? Cả nhà thơm nức.”
Khi tôi đội mũ và đeo khẩu trang đi ra, anh đứng sững ở đó, kinh ngạc hỏi: “Tuế Ngâm, em còn bao nhiêu mặt mà anh chưa từng thấy?”
Khi đó tôi còn tự hào, nghĩ rằng mỗi ngày đều cho anh thấy một tôi mới mẻ.
Không ngờ chính điều đó lại làm tôi tiêu hao hết những mặt ẩn giấu của mình.
Dù sao, tôi cũng đâu phải toàn năng, đúng không?
14
Tôi lặng lẽ nghe anh nhắc lại chuyện cũ, không nói một lời.
Nếu anh đang tìm kiếm sự ngọt ngào trong ký ức, thì tôi lại chỉ thấy trong đó toàn là thuốc độc.
Càng nhớ lại mình khi ấy luôn nghĩ bản thân có thể làm được mọi thứ, tôi càng thấy bản thân khi đó thật nực cười.
Khi tôi ra sức phô bày điểm mạnh, thì từ sau đó, bất cứ thứ gì không vượt qua được đều biến thành điểm yếu của tôi.
Tôi thậm chí không biết nên trách Kỳ Trúc Tu vì sự không kiên định, chẳng bao giờ học được cách trân trọng sự bình lặng trong đời sống, hay trách chính mình vì đã đối xử với anh quá mức không giữ lại gì.
Những ký ức ấy đã bị phủ bụi quá lâu, tôi chẳng còn nhớ nổi những chi tiết, nên khi nghe lại cũng thấy bình thường.
Anh thì rõ ràng rất xúc động, lúc đầu còn nói nhỏ, đến khi kể xong liền nắm lấy tay tôi.
“Tuế Ngâm, lúc đó là anh điên rồi… em tha thứ cho anh được không?”
Tôi chú ý đến cách anh dùng từ — “lúc đó”.
Hóa ra có một khoảng thời gian anh đã luôn lên kế hoạch nói lời chia tay.
Có thể là khi anh làm thêm trong phòng làm việc, tôi nhắc anh nhấc chân để tôi quét chỗ bụi dưới chân anh.
Có thể là khi tôi nhắc anh rằng quần áo cho ngày mai đã được treo sẵn ở giá ngoài phòng khách.
Hoặc là khi tôi bàn với anh xem lúc nào rảnh để lái xe sang thành phố bên chơi một chuyến.
Thậm chí là bất cứ khi nào anh nhìn thấy tôi — một con người mà anh cho là vô cùng nhàm chán.
Nói chung, lý do chia tay của anh vừa hời hợt vừa qua loa, đủ để chứng minh anh nóng lòng muốn kết thúc với tôi đến mức chẳng buồn nghĩ ra một lý do tử tế.
Tôi rút tay lại, nhìn quanh một vòng.
Rõ ràng chẳng ai chú ý đến chúng tôi.
Nhưng tôi vẫn nói: “Suỵt, đừng nói nữa, sẽ làm phiền người khác đấy.”