Chương 7 - Cuộc Bắt Cóc Kỳ Thú Tại Trường Học
7
“Dương Tình, hắn thật sự là người cô tìm. Cô không thể thất hứa, thả bọn họ ra.”
Nghe giọng khản đặc của cảnh sát Trương, tôi cười lạnh liên tiếp, đưa ngón tay nhuốm máu chỉ vào hắn:
“Hắn chỉ là một bảo vệ bình thường, lấy đâu ra năng lực để tráo bài thi của tôi?”
Cảnh sát Trương kinh ngạc:
“Sao cô biết hắn là bảo vệ?”
“Ba năm trước, trường xuất hiện một con chó hoang. Khi bắt chó, hắn bị cắn vào kẽ ngón cái, để lại hai dấu răng. Chuyện này cả trường đều biết.”
Cảnh sát Trương nghe vậy, cúi xuống nhìn, quả nhiên thấy vết cắn ở kẽ ngón tay hắn.
Sắc mặt ông ta tái nhợt. Để trấn an tôi, ông nghĩ ra kế hoạch này, nhưng không ngờ lại bị tôi vạch trần nhanh như vậy.
Cảnh sát Trương thả hắn ra, ánh mắt phức tạp nhìn tôi:
“Tôi không cố ý lừa cô, nhưng chúng tôi đã điều tra kỹ rồi, thực sự không tìm ra kẻ tráo bài thi.
Để tôi làm con tin của cô, cô thả những người khác. Nếu cô không yên tâm, tôi có thể tự đánh gãy chân, gãy tay mình cũng được.”
Nhìn vẻ mặt chân thành của cảnh sát Trương, tôi biết ông ta đang nói thật.
Tôi sững sờ nhìn ông một lúc, rồi mới lên tiếng:
“Tôi muốn gặp tỷ phú Lý Gia Hào. Gặp được ông ta, tôi sẽ thả người.”
Cảnh sát Trương ngạc nhiên:
“Cô gặp tỷ phú để làm gì?”
Tôi cười lạnh:
“Chuyện đó không liên quan đến ông.”
Cảnh sát Trương suy nghĩ một lát:
“Tôi sẽ báo cho ông ấy, nhưng việc ông ấy có đến hay không không phải tôi quyết định được.”
Tôi gật đầu:
“Ông yên tâm, ông ta nhất định sẽ đến.”
Cảnh sát Trương bán tín bán nghi gọi điện cho tỷ phú, nhưng sắc mặt ông lập tức trở nên khó coi.
“Ông Lý vừa lên cơn đau tim, hiện đang hôn mê.”
Tôi nhíu mày, nhớ tới tin nhắn vừa nhận được khi nãy.
Sự trầm ngâm của tôi rơi vào mắt cảnh sát Trương, ông ra hiệu đưa gã bảo vệ đi, rồi lên tiếng lần nữa:
“Dương Tình, mục đích của cô đã đạt được rồi, đầu hàng đi.”
“Tôi đảm bảo sẽ giúp cô xin giảm tội, để cô ngồi tù ít hơn.”
“Ba mẹ cô sức khỏe không tốt, còn phải vào viện hóa trị, cô cũng không nỡ để họ ở cái tuổi này vẫn phải lo lắng cho cô chứ?”
Nghe theo lời ông, ánh mắt tôi theo bản năng rơi xuống người ba mẹ.
Nhìn thân hình gầy yếu của họ, mắt tôi bỗng đỏ hoe.
Tôi nghiến răng, dồn ép nốt chút mềm lòng cuối cùng ra khỏi đáy tim.
“Chưa gặp được kẻ đã tráo bài thi của tôi, tôi sẽ không thả người.”
Cảnh sát Trương cười khổ, xoay người rời đi.
Tôi nhìn người dưới đất, cũng định quay đi thì bỗng nghe tiếng “ầm” vang lên từ cánh cửa.
Ngay sau đó, cửa bị phá mạnh, hơn chục quả lựu đạn hơi cay bị ném vào.