Chương 7 - CÙNG VỢ TRỞ LẠI THỜI CẤP BA

"Có phải bị trúng vào chân không? Đừng lo, tớ sẽ đưa cậu đến phòng y tế!"

Chân tôi mới bước vài bước đã từ từ dừng lại, đứng yên tại chỗ.

Nhìn thấy mắt cá chân của Bạch Hiểu Ngưng đỏ lên và sưng lên, tim tôi nhói đau.

Nhưng, tôi không thể bước đến nữa.

Tôi không muốn lại phải bước đến.

Nhớ lại vào ngày kỷ niệm mười năm ngày cưới, tôi đã làm cả một bàn tiệc thịnh soạn.

Hiểu Ngưng hôm đó tâm trạng rất tốt, nói muốn cắt đĩa trái cây, nhưng cuối cùng lại bị đứt tay.

Tôi sợ đến mất hồn, luống cuống tìm cồn sát trùng và băng dán.

Khi băng bó cho cô ấy, Hiểu Ngưng khẽ thở dài.

"Em từng nghĩ sau khi kết hôn sẽ rửa tay làm một người vợ hiền dạy con và chăm lo cho gia đình, ai ngờ lại không như mong muốn."

Khoảnh khắc đó, tôi cứng đờ như một tảng đá.

Tôi biết Hiểu Ngưng yêu học hành và đam mê khoa học, nên chưa bao giờ nghĩ sẽ giam cầm cô ấy làm nội trợ.

Nhưng tôi không ngờ, cô ấy cũng từng có suy nghĩ muốn hy sinh bản thân vì tình yêu đầu đời của mình! 

Đó chính là sự khác biệt giữa yêu và không yêu sao?

Thật là đau lòng.

Tôi thẫn thờ nhặt quả bóng trở lại sân, giọng điệu hờ hững.

"Triệu Thịnh không chơi nữa thì để người dự bị vào thay, đừng làm lỡ trận đấu."

Vừa dứt lời, ngay cả mấy cô trong đội cổ vũ của tôi cũng ném cho tôi ánh mắt trách móc, bàn tán sao tôi lại lạnh lùng đến vậy.

Bạch Hiểu Ngưng cắn môi, gương mặt đỏ bừng.

Dù tôi biết rõ cô ấy vì đau ở cổ chân nên mới như vậy, không nên nghĩ linh tinh,

Nhưng mà dáng vẻ kiên cường lạnh lùng lộ ra chút yếu đuối ấy, thực sự khiến tôi không thể không xao động.

Tôi tin rằng tất cả các bạn nam trong sân, thậm chí một số bạn nữ, đều không kìm được mong muốn bảo vệ cô ấy.

Nhưng Bạch Hiểu Ngưng lại đưa tay về phía tôi, giọng điệu vừa tức giận lại xấu hổ: "Mình bị trật chân rồi, cậu không  cõng mình đến phòng y tế sao?"

“Cái này là cậu làm mình bị thương đấy, cậu phải chịu trách nhiệm với mình đến cùng!”

Lúc này, tất cả ánh mắt của các bạn nam trong sân đều như muốn xé nát tôi.

Nhìn vẻ mặt kiên quyết của Bạch Hiểu Ngưng, rõ ràng cô ấy sẽ không đứng dậy nếu tôi không bế cô ấy.

Tôi lại một lần nữa đành phải nhượng bộ.

Tính cách của cô ấy tôi rất rõ, có lúc vô cùng cứng đầu, thật sự có thể làm ra chuyện như vậy.

Khi cô ấy nhẹ nhàng tựa vào lưng tôi, hương thơm lành lạnh thoang thoảng từ cơ thể cô ấy khẽ len lỏi.

Lúc đó tôi cảm thấy vô cùng không thoải mái.

Theo lý mà nói, vợ chồng bao năm rồi, có gì chưa từng thấy đâu.

Nhưng cơ thể tuổi mười tám không nghe lời chút nào!

Haizz, lại nói hồi trước, dù có ở trên giường, Bạch Hiểu Ngưng cũng giữ vẻ lãnh đạm.

Tôi biết cô ấy không tự nguyện khi lấy tôi nên mới chẳng bao giờ dám để lòng mình mở rộng.

Cô ấy luôn viện cớ để trốn tránh, ngay cả khi mới kết hôn, cả tháng chẳng gặp nhau mấy lần.

Khiến tôi thật khổ sở.

Nhưng hiện tại! Bạch Hiểu Ngưng không chút ngần ngại thả lỏng cơ thể, áp lên lưng tôi.

Cảm giác rõ rệt này khiến tôi gần như phát điên.

Tôi đi như bay, như thể trốn chạy, đặt cô ấy lên giường nhỏ trong phòng y tế.

“Thầy cô đâu rồi? Tôi đi tìm người!”

Tôi nhìn quanh, định rời đi ngay.

"Tô Hào!"

Bạch Hiểu Ngưng gọi tôi lớn tiếng.

"Mình đã chủ động như vậy rồi, tại sao cậu lại lạnh nhạt như thế? Mình có gì khiến cậu không vui sao?"

Tôi đứng ở cửa, không vội chạy đi nữa.

"Bạch Hiểu Ngưng, trước đây tôi đã thích cậu, đã hết lòng đối xử tốt với cậu, nhưng cậu chẳng thèm đoái hoài đến tôi."

"Thế giới này đâu thiếu phụ nữ xinh đẹp, cậu cũng không có gì đặc biệt. Tôi chỉ là đột nhiên không còn thích cậu nữa, vậy thôi."

"Nếu cậu còn chút tự trọng thì đừng bám lấy tôi nữa, tôi sẽ chỉ thấy khinh thường, cảm thấy thật kinh tởm!"

Phía sau vang lên tiếng khóc nghẹn ngào.

Vai tôi khẽ rung lên, không dám quay lại nhìn cô ấy.

Tôi sợ mình sẽ lại mềm lòng.

 

  7

Cảm giác có chút quạnh quẽ.

Ngày mai là Chủ Nhật, tôi dự định sẽ nằm lì trên giường ngủ cho đã, không muốn nghĩ ngợi gì cả. Nhưng mới 8 giờ sáng, cửa phòng đã bị gõ vang "cạch cạch" liên hồi.