Chương 4 - Cung Đấu Sau Khi Xuyên Không
Ta tưởng hắn không nhớ, không ngờ khi nhìn thấy chiếc trâm phượng này, hắn cũng sững sờ một lúc.
Hắn lại hỏi ta: "Hoàng hậu còn nhớ ngày ấy trẫm từng nói gì không? "Sau này không phải lo lắng gì nữa", Hoàng hậu đã đồng ý, hôm nay tại sao lại thất tín với trẫm, nhiều lần gây sự?"
Nhìn chằm chằm vào gương mặt đột nhiên trở nên xa lạ đó, ta như rơi vào hầm băng.
Thất tín với ngươi.
Ta đã làm vậy khi nào.
Ta quỳ trên mặt đất một lúc lâu, vừa mới thốt ra "Chỉ là huynh trưởng đau lòng cho muội muội" thì lập tức bị Thích Kha lạnh giọng quát lớn: "Vậy nàng biết Hân Nhi còn không có người nhà để thương nàng ấy không." chặn lại.
Ta thật sự không còn gì để nói, chịu đựng cái lạnh khắp người, lặng lẽ quỳ trên mặt đất.
Mãi cho đến khi Gia Ý mời thái y về, nói mấy ngày nay cơ thể ta không khỏe thì Thích Kha mới sai người đỡ ta dậy.
Vẫn cách tấm rèm châu, vẫn là ánh nến le lói.
Nhưng lần này Thích Kha ngồi bên cạnh bàn, để cho ta nhìn thấy gương mặt cau có, cho đến khi thái y chẩn đoán ta có thai, hắn mới bằng lòng quay đầu nhìn ta.
Nhưng cái nhìn đó không hề có sự vui vẻ mà chỉ hơi ngạc nhiên, không cần hắn nói gì, ta chỉ cảm thấy tủi thân muốn khóc.
Lúc ta được phát hiện mang thai Đại công chúa Húc Hoa, hắn bế ta lên xoay mấy vòng, hạnh phúc đến mức đại xá thiên hạ, nói mặc dù là công chúa nhưng tương lai sẽ được ban thưởng theo như hoàng tử.
Khi Húc Hoa đầu tháng, hắn còn ban phủ công chúa ở trên phố Thiên tử, gần với Quốc công phủ nhà ta, điều này trước đây chưa từng có.
Sau đó ta mang thai Cự Nhi, hắn không rời khỏi ta nửa bước.
Khi đó hậu cung đã có ba vị hoàng tử ra đời, hắn nói cho tất cả mọi người cùng biết, chỉ có hoàng tử mà ta sinh ra mới có tư cách ngồi trên vị trí trữ quân.
Ta không biết tại sao thời thế lại thay đổi nhanh như vậy, ta chưa làm gì sai, ta vẫn là Tiết Thanh Yến như thuở ban đầu, tại sao hắn lại đột nhiên trở nên lạnh lùng như thế.
Con người đều sẽ ưu ái những thứ hiếm lạ, nhưng chim sẻ trong ổ phượng hoàng có gì đáng để mà để tâm?
Ta không hiểu, chỉ ôm chăn gấm khóc nức nở hỏi Thích Kha: "Hoàng thượng có muốn đặt tên cho hài nhi không?"
Hắn bước ra sau bức rèm, chỉ khẽ vén lên.
Ta chợt thấy ánh mắt đó không đẹp như vậy.
Sự dịu dàng của hắn không ở chỗ ta, ánh mắt đó chỉ có sự xa cách.
Hắn đang định nói gì đó thì có thái giám vội vàng chạy tới bẩm báo: Thất hoàng tử khóc không ngừng, Trịnh quý phi mời hắn đến xem.
"Còn chưa biết là hoàng tử hay công chúa, chờ sinh ra rồi bàn." Hắn buông tay xoay người rời đi, rèm châu rũ xuống vang lên tiếng tanh tách.
"Gia Ý, ngươi nói xem, năm xưa, chẳng lẽ hắn chỉ tôn trọng ta, chưa từng có tình cảm với ta sao?" Tuyết mùa đông rơi xuống hắt vào khung cửa sổ.
Gia Ý thở dài thật khẽ.
Nàng đỡ ta đi ngủ, giọng nhỏ nhẹ: "Mọi người đều nói đế vương thay đổi thất thường, chỉ có chúng ta là vẫn luôn si tình, cuối cùng tình cảm vẫn dành cho người khác."
Ta đột nhiên nghiêng người quay vào trong, không muốn để ai nhìn thấy ta khóc.
Trận tuyết mùa đông đó, rất nhiều năm sau nhớ lại ta vẫn cảm thấy lạnh lẽo lạ thường.
Tố Tố nói với ta là vì lòng ta lạnh nên mới cảm thấy lạnh.
Ta cũng nghĩ thế, nếu không khi thánh chỉ lạnh lẽo được ban ra "Hoàng hậu có thai, Trịnh quý phi tạm thời quản lý lục cung", ta cũng không cảm thấy khó chịu tới vậy.
Thật ra ta đã mong chờ mấy ngày rằng Thích Kha sẽ đến gặp ta.
Nhưng lúc đó, có lẽ ta đã hiểu, trái tim đế vương không đặt ở chỗ ta, cho tên ta thu lại trái tim nóng bỏng của mình.
4.
Ta đóng cửa dưỡng thai suốt một tháng, không màng mọi chuyện, ngày ngày đọc sách đánh đàn, rất thoải mái.
Gia Ý nhận được lá thư từ nhà gửi đến, nói phụ mẫu ta rất lo lắng nên nhờ Đại thống lĩnh tới bảo vệ cung của Hoàng hậu.
Ta chưa bao giờ ra ngoài, hiếm khi vào một ngày mùa đông trời ấm, ta bảo Gia Ý dẫn ta ra vườn ngắm hoa mai.
Tới gần cửa cung, ta mới nhìn thấy bóng người mặc áo giáp bạc.
Ta vốn không định nói gì, nhưng lại nhìn thấy bàn tay lạnh tím tái cầm kiếm của hắn.
Nên cuối cùng vẫn không nhịn được bỏi: "Tuyết rơi dày, chẳng lẽ Tiêu Đại thống lĩnh định canh giữ cả mùa đông sao?"
Tiêu Hoài Tín giẫm lên tuyết đi đến, gạt bỏ ánh nắng trên người.
Hắn dừng lại trước cửa cung, không bao giờ mất quy củ, "Cơ thể của Hoàng hậu nương nương luôn yếu ớt, giờ lại mang thai khi trời đông giá rét, càng cần bọn nô tài chăm sóc cẩn thận hơn."