Chương 2 - Cực Độ Cưng Chiều

 

Xe là món quà ngày đó cha mẹ tặng cho cậu làm quà sinh nhật 19 tuổi, là hàng đặt làm, bên trên có khắc tên Hứa Tri Dư.

Người hầu cung kính mở cửa xe, Hứa Diên bước xuống từ trên xe, bộ vest được cắt may tinh xảo, chỗ cổ cài nơ đẹp đẽ sang quý, có vẻ không hợp lắm với phong cách trang hoàng của club.

Hắn ngẩng đầu kiêu ngạo, phía sau một đám người đi theo, tiền hô hậu ủng, mỗi người đều treo nụ cười nịnh nọt trên mặt. Những người đi theo phía sau Hứa Diên, phần lớn Hứa Tri Dư đều đã gặp qua, đều là những thành phần không có chút cơ hội nào để kế thừa gia nghiệp, chỉ có thể dựa vào việc kéo bè kéo cánh để duy trì cái mác con nhà giàu ở bên ngoài. Hứa Tri Dư không giao du với họ.

Một đám người không vào cửa ngay mà cuồn cuộn kéo nhau tới góc Hứa Tri Dư đang đứng, dừng lại ở trước mặt hắn. Vóc dáng Hứa Tri Dư cao hơn Hứa Diên, cậu nhìn từ trên cao xuống hỏi: “Có việc gì? ”

Ngay khi Hứa Diên nhìn thấy Hứa Tri Dư, lòng ghen ghét bị đè nén nhiều năm rốt cuộc nhịn không được nữa. 

Dựa vào cái gì mà dù đã nghèo túng đến tình trạng này, cậu ta vẫn giữ cái bộ dáng cao cao tại thượng như thế.

Rõ ràng hắn mặc quần áo của Hứa Tri Dư, vào phòng hắn ở, đi ra ngoài đều là trên những chiếc siêu xe mà Hứa Tri Dư đã từng thích nhất, nhận được những ánh mắt ước ao, nhưng hắn vẫn luôn nhìn ra được sự khinh thường ở trong mắt đám người thượng lưu kia. 

“Tôi nghe nói hiện tại Hứa thiếu gia dựa vào việc nhận phác thảo kiếm tiền, nhưng không nghĩ tới mất mấy trăm nghìn, đã dễ dàng mời được Hứa thiếu gia.” Người nói chuyện là Kim Đào, là con trai của một doanh nhân hợp tác với nhà họ Hứa, ăn đến người béo não teo, khi cười lên, chiếc cằm chẻ trông càng thêm dữ tợn.

Thật rõ ràng, hiện tại hắn đã nịnh bợ Hứa Diên: “Cậu Hứa, đây là món quà tôi muốn tặng ngài.”

Hứa Diên bừng tỉnh ngộ ra, vẻ mặt nháy mắt trở lên đắc ý, hắn cắn răng, khóe miệng mang theo châm chọc: “Tao nói mà, Lam Vũ sao có thể cho loại người hạ đẳng như thế này vào.”

Sắc mặt Hứa Tri Dư ban đầu còn bình tĩnh, nháy mắt trở nên trắng bệch, lập tức ý thức được mình bị người ta lừa gạt rồi. Rốt cuộc thì cậu vẫn còn trẻ, chưa trải qua cái gì gọi là mưa gió, đã bị Hứa gia bỏ rơi. Hiện tại lại bị người quen nhục nhã, lòng tự trọng của Hứa Tri Dư chậm rãi sụp đổ.

Những người khác tới chơi cũng bắt đầu nhìn qua. Cậu tứ cố vô thân bị một đám người vây quanh chỉ trỏ, dường như nỗi bất an cùng sợ hãi ở khoảnh khắc bị vạch trần thân phận trong bữa tiệc sinh nhật ngày đó ngóc đầu trở lại.

Hứa Tri Dư nắm chặt tay, người vẫn thẳng tắp như cũ, môi đỏ thắm bị hàm răng cắn đến trắng bệch, ngăn không được thanh âm đang phát run: “Đơn này tôi….tôi không nhận, tiền trả trước có thể trả lại cho cậu.”

Kim Đào rất biết cách làm thế nào để nhục nhã người khác: “Đừng mà, cậu mà từ chối đơn này, mấy ngày tới sợ là Hứa thiếu gia sẽ bị đói bụng đó.”

Xung quanh vang lên tiếng cười của mọi người. Trên mặt Hứa Tri Dư tràn đầy xấu hổ, thân thể căng chặt thể hiện sự căng thẳng và hoảng loạn của cậu.

Hứa Diên mắt lạnh nhìn người đã từng là anh em với mình nhận hết sự khinh nhục của người đời, trong lòng dâng trào cảm giác sung sướng. Nhịn không được mở miệng trào phúng: “Hứa Tri Dư, hiện tại mày không còn là thiếu gia cao cao tại thượng ngày đó đâu, vẫn nên sớm nhận rõ thân phận của chính mình, nếu chịu quỳ xuống làm thiếu gia là tao vui vẻ, có lẽ tao có thể buông tha cho mày.”

Mắt thấy sắc mặt Hứa Tri Dư lại khó coi thêm vài phần, trong lòng Hứa Diên ngày càng sảng khoái, lời nói ra cũng càng càn rỡ hơn, thậm chí còn ra tay đẩy cậu một chút: “Nói cách khác, tao sẽ không để cho mày được đi học yên ổn.”

Hứa Diên tuy rằng ngu ngốc, nhưng hắn vẫn biết Hứa Tri Dư sợ hãi cái gì.

Hứa Tri Dư đã từng lấy làm tự hào về thiên phú nghệ thuật, tuy đã mất đi hết thảy, chỉ còn lại duy nhất ngạo cốt, mà cái Hứa Diên muốn chính là đánh gãy cái ngạo cốt này của hắn.

Hứa Tri Dư lảo đảo lui về sau một bước, không thể tin được mà nhìn Hứa Diên, trong mắt hiện lên sự do dự giãy giụa. Hắn biết, Hứa gia có năng lực này.

Hứa Tri Dư gắt gao nắm chặt lòng bàn tay, móng tay gần như đâm vào da thịt.

Bỗng nhiên, một chiếc xe hơi màu đen dừng lại ở cửa Lam Vũ, người hầu vội vàng cung kính chạy tới, đến cả giám đốc cũng cuống quýt xuống dưới nghênh đón.

Nhóm người Hứa Tri Dư hoàn toàn bị xem nhẹ, mọi người tò mò nhìn qua, không biết nhân vật như thế nào mà được Lam Vũ coi trọng như vậy.

Cửa xe mở ra, bước xuống xe là một nam nhân cao lớn chững chạc, mang khuôn mặt tuấn mỹ nhưng lạnh lùng.

Nam nhân từ từ nhìn qua, Hứa Tri Dư hốt hoảng cùng hắn đối diện, trong nháy mắt, hô hấp như ngừng lại. Bất cứ ai cũng có thể nhận ra, là người nắm giữa mạch máu kinh tế ở Thân thành, gia chủ của Thẩm gia - Thẩm Yến Từ.

Rất nhanh, nam nhân liền rời tầm mắt, phảng phất như giây phút vừa rồi chỉ là lơ đãng lướt qua.

Trước mặt Thẩm Yến Từ, Hứa Diên không dám bừa bãi, cho dù Hứa gia cũng là một trong những hào môn thế gia, thấy Thẩm Yến Từ cũng phải cung cung kính kính.

Kim Đào có ý làm nhục nhã Hứa Tri Dư, đi đến bên người hắn, đè nặng thanh âm cười: “Hứa Tri Dư, nếu hiện tại mày có thể nịnh bợ trèo đến bên người Thẩm tiên sinh, nói không chừng lại có thể trải qua những ngày yên lành như trước, nghe nói, bên người Thẩm tiên sinh vừa vặn đang thiếu một người làm ấm giường.”

Thanh âm hắn không lớn, vừa vặn Hứa Diên cũng có thể nghe được, châm chọc mà liếc xéo Hứa Tri Dư một cái: “Mặt hàng như hắn, sao Thẩm tiên sinh có thể nhìn trúng.”

Một câu này, vững vàng lọt vào lỗ tai Hứa Tri Dư. Bị nhục nhã nhiều lần như vậy, lý trí Hứa Tri Dư rốt cuộc đứt đoạn, mắt thấy Thẩm Yến Từ sắp vào cửa, tại thời điểm mọi người chưa kịp phản ứng, bước nhanh xông ra ngoài.

Sau đó, trong con mắt kinh sợ của mọi người, kéo góc áo Thẩm Yến Từ. Bởi vì lúc trước bị đám người Hứa Diên xô đẩy, chiếc cúc áo sơ mi trên cùng của Hứa Tri Dư đã bị bung ra, da thịt trắng nõn cùng xương quai xanh tinh xảo bại lộ trong không khí.

Thẩm Yến Từ đột nhiên bị kéo lại, mi nhíu chặt, nhìn về phía người thiếu niên đột nhiên xuất hiện bên cạnh. Hắn nhận ra, đây là thiếu gia mới bị vứt bỏ của Hứa gia.

Sợi tóc thiếu niên hỗn loạn, đôi mắt như sắp khóc, tội nghiệp nhìn hắn, cánh tay dùng sức ôm chặt, nhìn qua vừa yếu ớt vừa đáng thương.

Có vẻ đã hạ quyết tâm, cậu mới cẩn thận mở miệng, lễ phép lên tiếng: “Thẩm tiên sinh, xin hỏi…”

Cậu dừng một chút, giọng điệu hồn nhiên thuần khiết: “Ngài có đang thiếu một người làm ấm giường không?”

Không khí ngưng đọng trong nháy mắt. Kim Đào là người gần Hứa Tri Dư nhất, đầu óc máy móc chuyển động, thứ hắn nhìn thấy lúc này, chính là của Hứa Tri Dư với vẻ mặt e lệ , khi tiến đến đó đã dùng sức kéo cổ áo xuống.