Chương 4 - Cửa Tử Và Chiếc Xe Đạp Bí Ẩn

🔥 Mời bạn theo dõi page Đậu Xanh Rau Má để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Tôi sực tỉnh.

 

Đúng rồi , Nhị Tỷ chắc chắn có thể giúp tôi !

 

Tôi nhìn cô ấy đầy tha thiết.

 

Cô ấy phẩy tay, ra hiệu cho tôi theo vào nhà.

 

Vào trong nhà rồi tôi mới biết hóa ra những gì vừa trải qua chỉ là trò trẻ con.

 

Tôi vừa ngồi xuống ghế sofa, bỗng một tiếng trẻ con khóc thét vang lên ngay dưới m.ô.n.g tôi .

 

Tôi sợ hãi nhảy dựng lên.

 

Quay lại nhìn ghế sofa nhưng chẳng thấy gì cả.

 

Tôi bất an nhìn sang Nhị Tỷ.

 

Cô ấy chỉ thản nhiên nói : "Cậu ngồi lên người Tiểu Tam rồi ."

 

Tôi nhìn lại ghế sofa lần nữa, quả nhiên thấy lờ mờ một làn khói đen xuất hiện ở chỗ vừa ngồi .

 

Tôi toát mồ hôi hột ngay lập tức.

 

Lặng lẽ lùi về phía cửa.

 

"Cậu sắp giẫm phải Tiểu Nhất rồi đấy. Tính nó nóng lắm."

 

Nhị Tỷ khẽ nhếch môi, thích thú nhìn tôi .

 

Tôi đứng im thin thít không dám động đậy.

 

Tôi đứng đó như con chim cút, suýt nữa thì bật khóc .

 

Trong lòng bắt đầu hối hận vì chưa tìm hiểu kỹ lai lịch đối phương đã nhất thời kích động đi theo vào đây.

 

Biết đâu lát nữa còn c.h.ế.t nhanh hơn.

 

Cũng chẳng cho tôi thời gian suy nghĩ nhiều.

 

Lúc này , Nhị Tỷ lên tiếng.

 

"Mấy ngày trước , cậu quét mã một chiếc xe đạp công cộng. Lúc cậu thanh toán, cước phí là 0 đồng."

 

Cô ấy dùng giọng điệu khẳng định để nói chứ không phải đang hỏi tôi .

 

Tôi gật đầu, lí nhí trả lời: "Phải."

 

"Vì chiếc xe đó mà dạo này   tôi mới gặp phải những chuyện quái đản này sao ?"

 

Nhị Tỷ gật đầu.

 

Tôi cảm thấy số mình thật thê thảm. Bao nhiêu xe như thế, sao mỗi mình tôi đen đủi vớ phải chiếc này .

 

Nhị Tỷ nói tiếp.

 

"Lúc còn sống, con lệ quỷ muốn g.i.ế.c cậu đã c.h.ế.t oan ức ở khu vực đó.

 

"Cho nên, phàm là ai đến đó thuê xe, đều sẽ trở thành mục tiêu tấn công của nó."

 

Nếu không trải qua những chuyện trước đó, có lẽ tôi đã lớn tiếng phản bác là mê tín dị đoan.

 

Nhưng những chuyện xảy ra mấy ngày nay quá đỗi hoang đường.

 

Tôi đã tin sái cổ rồi .

 

Tôi lắp bắp hỏi: "Vậy có cách nào hóa giải không ?"

 

Nhị Tỷ nói : "Không hóa giải được ."

 

Tôi cảm giác như trời sập xuống ngay tức khắc.

 

Tôi còn có ba tiếng để sống, bây giờ có nên gọi điện cho bố mẹ dể trăn trối không .

 

"Tuy nhiên, tôi có thể chỉ cho cậu một con đường sống."

 

10.

 

Tôi kích động nhìn Nhị Tỷ, chờ cô ấy mở miệng vàng ngọc.

 

Nhưng cô ấy lại im lặng.

 

Ra hiệu tôi có thể đi rồi .

 

Tôi bước ra khỏi cửa, cứ đi một bước lại ngoái đầu nhìn .

 

Cũng chẳng thấy cô ấy giữ tôi lại .

 

Tôi không rõ rốt cuộc Nhị Tỷ có định cứu tôi hay không .

 

Tôi lưu luyến trở về nhà. Vừa mở cửa, mùi tanh ngọt trong phòng xộc thẳng vào mũi tôi .

 

Tôi nhớ đây là mùi trên người con quái vật nên quay đầu định chạy.

 

Đột nhiên, một bàn tay trắng bệch vươn ra từ phía sau .

 

"Cậu hoảng cái gì?"

 

Tôi quay phắt lại , phát hiện Nhị Tỷ đã đến từ lúc nào.

 

Như được uống viên t.h.u.ố.c an thần.

 

Tôi khúm núm đi theo sau lưng Nhị Tỷ vào nhà.

 

Cô ấy ra hiệu cho tôi lên giường nằm .

 

Tôi nơm nớp lo sợ nằm xuống.

 

Không ngờ, vừa nhắm mắt tôi đã ngủ thiếp đi .

 

Tôi mơ một giấc mơ.

 

Trong mơ, tôi đến một sân thượng.

 

Trên sân thượng có một cái bàn.

 

Trên bàn đặt lư hương và rất nhiều bùa giấy.

 

Mà phía sau lư hương, giấu một chiếc hộp gỗ tinh xảo.

 

Không biết thứ gì đang dẫn dụ tôi , tôi vô thức bước về phía trước .

 

Tay không tự chủ được mà mở chiếc hộp ra .

 

Nhưng thứ bên trong hộp lại dọa tôi sợ run tay, đ.á.n.h rơi cả hộp xuống đất.

 

Ngay sau đó, n.g.ự.c tôi đau nhói, cảm giác nghẹt thở ập đến.

 

Tôi như con cá mắc cạn, há miệng mà không thở nổi...

 

"Hi hi..."

 

"Ông chú này ngốc quá!"

 

Lúc này bên tai tôi vang lên tiếng trẻ con nô đùa, áp lực trên người tức thì biến mất.

 

Tôi mở mắt ra , thấy hai bóng đen đang nhảy nhót trên giường mình .

 

Tôi hiểu ra là hai tiểu quỷ Nhị Tỷ nuôi đã cứu tôi .

 

Tôi đưa tay định sờ chúng.

 

"Nếu cậu muốn c.h.ế.t ngay lập tức thì cứ việc sờ."

 

Tay tôi khựng lại giữa không trung, cười gượng gạo.

 

Cảnh tượng tôi nhìn thấy sau đó khiến cả đời này tôi sẽ không quên được .

 

Lúc này , Nhị Tỷ đang đứng trước tủ quần áo của tôi .

 

Không biết tại sao , chiếc tủ gỗ màu trắng gạo trông u ám hơn bình thường rất nhiều.

 

Nhị Tỷ từ từ đặt tay lên tủ quần áo.

 

Tủ quần áo bỗng rung lắc dữ dội, m.á.u rỉ ra từ từ dưới gầm tủ.

Chỉ thấy Nhị Tỷ túm một cái, trên cánh cửa tủ xuất hiện một gương mặt dữ tợn, đang liều mạng giãy giụa.

 

Tôi sợ đến mức không dám thở mạnh, ngồi song song với đám tiểu quỷ trên giường quan sát.

 

Gương mặt kia giãy giụa kịch liệt, há cái miệng rộng ngoác như muốn nuốt chửng Nhị Tỷ.

 

Nhị Tỷ ung dung tháo kính râm xuống.

 

Đột nhiên gương mặt kia bất động, như thể bị định thân vậy .

 

Tôi cảm nhận rõ ràng mấy tiểu quỷ bên cạnh dường như đang run lẩy bẩy...

 

Nhị Tỷ đeo kính râm lên, khẽ giật một cái, lôi ra một khối bóng đen.

 

"Tiểu Nhị, Tiểu Tam cho các ngươi làm đồ ăn vặt đấy."

 

Mấy tiểu quỷ dường như không còn vẻ hoạt bát lúc đầu, từ từ tiến lại gần Nhị Tỷ, cọ cọ vào người cô ấy trước , rồi mới lao vào cái bóng đen kia .

 

Cảm thấy bầu không khí khác thường, tôi dè dặt hỏi: "Nhị Tỷ, tôi sống được rồi chứ?"

 

Nhị Tỷ xem đồng hồ: "Cậu còn hai tiếng để sống."

 

11.

 

Vẫn phải c.h.ế.t ư?

 

Tôi cuống quýt nói : "Con lệ quỷ kia không phải bị chị trừ khử rồi sao ? Sao tôi vẫn phải c.h.ế.t!"

 

Nhị Tỷ nhìn ra ngoài cửa sổ: "Đáng sợ không phải là ma quỷ mà là lòng người ."

 

Tôi ngơ ngác nhìn cô ấy , không hiểu cô ấy đang nói gì.

 

Không đợi tôi hỏi, cô ấy lên tiếng.

 

"Cậu cởi áo ra ."

 

Tôi theo bản năng ôm lấy ngực, rồi lại nhận ra có gì đó sai sai.

 

Đỏ mặt hỏi: Tại sao phải cởi áo?"

 

Nhị Tỷ không lên tiếng, chỉ hờ hững nhìn tôi .

 

Tôi có chút không tự nhiên cởi cúc áo sơ mi.

 

Khi cởi đến cúc thứ hai, tôi liền phát hiện ra điều bất thường.

 

Trên n.g.ự.c tôi không biết từ lúc nào đã xuất hiện một hình xăm.

 

Đó là những ký tự tôi không hề biết , chi chít dày đặc, đỏ tươi như máu.

 

Tôi hoảng loạn nhìn sang Nhị Tỷ.

 

"Văn tế."

 

"Văn tế?"

 

"Cậu là vật tế."

 

"Vậy... vậy phải làm sao ?"

 

"Tìm ra kẻ đã hạ chú lên người cậu ."

 

Nhị Tỷ nói tôi bây giờ chỉ có một con đường để đi , không ai giúp được tôi cả.

 

Tôi là vật tế, cũng là người có mối liên hệ với kẻ đứng sau màn.

 

Cho nên chỉ cần tôi tìm được kẻ đứng sau là có thể tự cứu mình .

 

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)