Chương 4 - Cửa Nhà Vệ Sinh Khóa Chặt
Tôi lười nghe tiếp mấy thứ vớ vẩn của hai kẻ ngu xuẩn ngoài cửa, liền bình tĩnh lại, đưa tay lục tìm điện thoại trong túi.
Nhưng túi lại… trống trơn.
Giọng Cố Hoài Tự lạnh lẽo lần nữa vang lên, như một con dao găm tẩm độc, đâm thẳng vào tim tôi.
“Thẩm Minh Chúc, lúc nãy tớ đã tiện tay lấy luôn điện thoại của cậu ở bàn học rồi. Cậu cứ ở trong đó mà suy nghĩ lại lỗi lầm của mình đi.”
“Điện thoại, ngày mai tớ sẽ đưa về tận nhà cho cậu.”
Dứt lời, tiếng bước chân bên ngoài dần dần xa đi.
Tôi dựa lưng vào cửa trượt ngồi bệt xuống đất, tức đến mức ngũ tạng lục phủ đều đau nhói.
Tốt.
Tốt lắm.
Cứ đi đi, đi hết đi!
Tôi muốn xem thử, một con học sinh nghèo túi rỗng còn sạch hơn mặt, với một đứa con ngoài giá thú không có nổi một xu tiền tiêu vặt, sống nhờ tiền công ty bố tôi chu cấp cho mẹ kế của nó — sắp tới đây làm sao thanh toán nổi hóa đơn tối thiểu 200 nghìn ở Lưu Quang Các.
3
Tài xế Lão Vương chờ tôi hơn nửa tiếng ở cổng trường, thấy tôi mãi không ra, lo lắng quá bèn vào trường tìm. Cuối cùng, nhờ sự giúp đỡ của bác bảo vệ, ông ấy mới dùng chìa khóa dự phòng mở được cửa nhà vệ sinh.
Tôi mặt mày u ám ngồi lên xe, suốt dọc đường về nhà không nói lấy một lời.
Tâm trạng háo hức ban đầu khi hẹn tụ tập với đám bạn giờ đã hoàn toàn tan biến.
Về đến nhà, việc đầu tiên tôi làm là bảo quản gia lấy cho mình một chiếc điện thoại mới.
Vừa đăng nhập WeChat, còn chưa kịp nhắn giải thích cho mấy đứa bạn thân, thì tôi đã thấy một lời mời kết bạn đỏ rực.
Là Giang Nguyệt Oánh.
Ả đại diện vẫn là gương mặt yếu đuối khiến người ta sinh lòng thương hại.
Tôi nhấn đồng ý. Thậm chí còn chưa kịp nói câu nào, thì bảng tin của cô ta đã không đợi nổi mà hiện lên ngay trước mắt tôi.
Chắc cô ta sợ tôi chặn, nên cố tình để chế độ “công khai”, sợ tôi bỏ lỡ màn trình diễn kinh điển của cô ta chăng.
Bài đăng mới nhất được đăng vài phút trước, kèm theo một đoạn video ngắn.
【Cảm ơn anh, vì đã thấu hiểu nỗi ấm ức của em, dành cho em sự cưng chiều đặc biệt nhất! @Cố Hoài Tự ❤️】
Trong video, bên trong phòng riêng lộng lẫy đèn hoa của Lưu Quang Các, Giang Nguyệt Oánh mặc một chiếc váy lấp lánh rực rỡ, cười rạng rỡ xoay vòng trước ống kính.
Chiếc váy đó… suýt nữa khiến huyết áp tôi bùng nổ ngay tại chỗ!
Đó là chiếc “Nàng tiên cá dưới trăng” mà tôi đặt riêng nhà thiết kế Ý may đo, mất ba tháng mới hoàn thành – để dành riêng cho buổi lễ thành niên của tôi!
Cả thế giới chỉ có duy nhất một chiếc!
Vậy mà bây giờ, nó đang được mặc bởi Giang. Nguyệt. Oánh!
Tôi lập tức gọi điện về nhà, dì giúp việc nghe máy, giọng đầy hoảng hốt nói:
“Tiểu thư… vừa nãy cậu Cố đến, nói là cô nhờ cậu ấy đến lấy giúp váy… tôi… tôi cứ tưởng thật nên đã đưa…”
Tôi cố nén lửa giận, dỗ vài câu cho dì bớt lo, rồi cúp máy.
Thái dương giật giật liên hồi.
Chuyện này mà còn không gọi là “chiếm tổ chim khách”, thì chẳng khác gì trộm cắp vào nhà!
Tôi mở khung chat với Giang Nguyệt Oánh, mặt không đổi sắc, kéo từ album ảnh ra tấm ảnh chụp màn hình hóa đơn thanh toán cho chiếc váy đặt may, rồi gửi thẳng qua.
Sau đó, tôi từ tốn gõ một dòng chữ:
“Chiếc váy đó giá hai mươi tám vạn tám. Giang Nguyệt Oánh, nghĩ kỹ xem định đền thế nào đi.”
Phía trên khung chat của cô ta, dòng “Đang nhập…” hiện suốt một thời gian dài, nhưng chẳng có một chữ nào được gửi đến.
Tôi khẽ cười lạnh.
Tưởng giả chết là xong chuyện à?
Ngây thơ thật.
4
Tôi ném điện thoại lên bàn, khoanh tay lại, ung dung chờ đợi.
Chờ cái dòng “Đang nhập…” kia biến thành một tin nhắn cầu xin tha thứ.
Nhưng đợi suốt năm phút, màn hình tối đi rồi sáng lên, ngoài tấm ảnh hóa đơn kia ra, khung trò chuyện vẫn sạch sẽ như cái vỏ bọc thanh khiết của Giang Nguyệt Oánh.
Cô ta chọn cách giả chết.
Được thôi.
Nói không thông với kẻ nhỏ, thì nói chuyện với kẻ lớn.
Tôi lướt danh bạ, tìm ngay số điện thoại của ba Cố Hoài Tự – chú Cố.
Cố Hoài Tự là con của đồng đội cũ của ba tôi. Mẹ cậu ta là một người đàn bà không thể bước ra ánh sáng, năm xưa tranh thủ lúc vợ chính thức của chú Cố đang mang thai mà chen chân vào.
Mẹ chính của nhà họ Cố – cũng là thím Cố – có hậu thuẫn gia đình cực mạnh, là chỗ dựa lớn nhất cho công ty của chú Cố.
Vậy nên, sự tồn tại của đứa con riêng như Cố Hoài Tự chính là vết nhơ lớn nhất nhà họ Cố, là cái gai không nhổ được.
Chú Cố đón cậu ta về nhà chỉ để làm màu, chứ thực chất chẳng quan tâm, tiền tiêu vặt còn bị kiểm soát nghiêm ngặt.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối.
“Alo, Minh Chúc à, có chuyện gì thế? Sinh nhật hôm nay vui không?” – Giọng chú Cố vẫn như mọi khi, lịch sự và hòa nhã.
Tôi không vòng vo, nói thẳng:
“Chú Cố, sinh nhật còn chưa kịp tổ chức. Nhưng có chuyện này cháu muốn xác nhận với chú.”
Tôi dừng lại một chút, rồi bình tĩnh trình bày:
“Hôm nay Cố Hoài Tự đến nhà cháu, lấy một chiếc váy lễ phục cháu đặt riêng, đưa cho bạn nữ cùng lớp của cậu ta mặc. Chiếc váy đó trị giá hai mươi tám vạn tám, cháu đặt riêng cho lễ thành niên của mình.”
“Cháu xem chuyện này…”
Đầu dây bên kia im lặng vài giây, sau đó vang lên giọng nói của chú Cố, đầy giận dữ nhưng bị đè nén.
“Thằng oắt vô dụng này!”
Ông hít sâu một hơi, giọng lập tức dịu xuống, mang theo sự dỗ dành.
“Minh Chúc à, cháu đừng giận, chuyện này là do thằng nhóc hỗn láo đó làm loạn! Cháu cứ làm theo ý mình, đừng để ý đến mặt mũi của chú! Cháu cứ trực tiếp bắt nó đền! Nó mà không đền, cháu nói với chú, chú đánh gãy chân nó cho!”
Xem đi, cắt đứt quan hệ nhanh thật.
Sợ tôi tính sổ lên đầu ông ta, ảnh hưởng đến mối quan hệ hai nhà.
“Vâng, chú Cố nói vậy thì cháu yên tâm rồi ạ.”
Tôi cúp máy, chưa đến ba mươi giây sau, một số lạ gọi tới.
Tôi bắt máy, bật loa ngoài.